Editor: Quỷ Quỷ
“Mợ, sao mợ đã lại quay về?” Cố Mạc bồn chồn hỏi.
“Ba cháu nói cháu không biết nhóm lửa, tự làm mình bụi bám đầy đầu. Cho nên mợ tới đây xem. Cháu muốn đốt cả mình sao.” Bác Ngạn đùa với Cố Mạc. Đứa nhỏ này không ngốc, chỉ là làm sai cách. Hơn nữa, người ta là ông chủ lớn ở thành phố, sao có thể làm những loại việc này chứ.
“Có lẽ tại cháu ngốc ạ.” Cố Mạc xấu hổ cười.
“Những việc như nhóm lửa như thế này người thành phố sẽ không làm. Mau đi rửa mặt đi! Nếu không không ai nhận ra cháu mất.” Bác Ngạn đẩy đẩy Cố Mạc, cười nói.
Cố Mạc lúc này mới đứng dậy, đi đến bồn nước ấm, lấy xà phòng chà xát lên mặt.
Trong chốc lát, anh liền khôi phục lại sự sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái.
Borg làm ngọn lửa sáng rực lên xong, liền nhặt mấy thanh gỗ lên, cười rời đi.
Cố Mạc trở lại phòng trong, nhìn thấy Tiếu Nhiễm đang mỉm cười dựa vào cửa sổ, anh lập tức nhíu mi: “Chồng em có đẹp trai không?”
“Đẹp! Cho dù là gấu mèo, cũng là đẹp trai nhất!” Tiếu Nhiễm ra sức gật đầu.
Cố Mạc cởi áo lông, bỏ thêm củi vào lò sưởi, nhấc chăn bông lên ôm TIếu Nhiễm vào lòng:”Nghịch ngợm!”
Tiếu Nhiễm ngẩng đầu, làm nũng nói:”Vẫn là ôm anh ấp hơn!”
“Thế thì đừng buông tay.” Cố Mạc cúi đầu, cưng chiều hôn lên đỉnh đầu Tiếu Nhiễm. “Ôm anh mãi mãi!”
“Ừm.” Tiếu Nhiễm cọ cọ trước ngực Cố Mạc, tìm một vị trí thoải mái rồi nép mình vào.
Cố Mạc nắm bàn tay của Tiếu Nhiễm, mười ngón tay đan vào nhau.
Lò sưởi càng ngày càng nóng, Tiếu Nhiễm cảm thấy quá ấm áp, liền chui nửa người ra hỏi chăn, nhoài người ra cửa sổ, dường như phát hiện ra một vùng đất mới nói với Cố Mạc:”Cố Mạc, anh xem, hoa tuyết đẹp chưa kìa!”
Lúc trước vẫn còn chìm đắm trong nỗi đau mất ông ngoại, cô vốn không rảnh để ý đến cảnh sắc nơi này.
Những bông tuyết trắng phau bao chùm căn nhà nỏ giống như vương quốc băng giá ở trong truyện cổ tích, ngay cả tuyết đọng thành vệt dài từ mái hiên rủ xuống cũng xinh đẹp như vậy.
Thiên nhiên tuyệt mỹ không ngòi bút nào có thể miêu tả.
“Ừm.” Cố Mạc dịch chuyển đến bên Tiếu Nhiễm, gật đầu một cái.
“Em nghe thấy tiếng súng! Nhất định là ba và anh!” Tiếu Nhiễm hâm mộ chớp chớp mắt, “Ba săn thú chắc chắn rất đẹp trai!”
“Hừ!” Cố Mạc hừ một tiếng, “Đối với một ông già đẹp trai có tác dụng gì sao?”
“Cái gì mà ông già? Ba em mới hơn 40 tuổi! Anh chưa từng nghe đàn ông 40 tuổi chính là đóa hoa rực rỡ nhất sao?” Tiếu Nhiễm vừa nghịch ngợm lấy ngón tay vẽ vời trên cửa sổ, vừa sẵng giọng nói.
“Xem ra anh vẫn còn trẻ. Trở thành đóa hoa rực rỡ cần tầm mười năm nữa.” Cố Mạc cười nói.
“Chú, anh bây giờ vẫn còn là nụ hoa!” Tiếu Nhiễm quay đầu, nhéo má Cố Mạc, cười ngọt ngào nói.
“Nhỏ như vậy sao?” Cố Mạc bĩu môi, dường như bất mãn với hai chữ “Nụ hoa”. “Vậy em là gì?”
“Em? Em là mầm non!” Tiếu Nhiễm nghịch ngợm lè lưỡi.
“Anh đã tàn phá mầm non của tổ quốc sao?” Cố Mạc dùng sức vò tóc Tiếu Nhiễm.
“Vậy là em đã tàn phá nụ hoa của tổ quốc?” TIếu Nhiễm cười nhào vào Cố Mạc, vươn tay ra sức cù, cấu nhéo anh.
Cố Mạc cười đến không thể ngồi thẳng dậy, vừa trốn vừa xin tha thứ.
Tiếu Nhiễm nằm sấp lên người anh, đột nhiên dừng công kích:”Cố Mạc, chúng ta đi đắp người tuyết được không?”
“Không được! Rất lạnh!” Cố Mạc lập tức cự tuyệt.
Buổi sáng ra ngoài đi bái tế ông ngoại, Tiếu Nhiễm thiếu chút nữa thì chết cóng. Thân thể của cô hiện giờ không tiện, không thể bị nhiễm lạnh.
“Nhưng em muốn người tuyết cơ!” TIếu Nhiễm kéo kéo áo Cố Mạc, làm nũng nói.
“Em ở trong phòng nhìn, anh đi ra ngoài đắp người tuyết cho em.” Cố Mạc nhéo mũi Tiếu Nhiễm, cưng chiều nói.