Editor: Xẩm Xẩm
Tiếu Nhiễm cũng đã tỉnh lại, đã là buổi sáng hôm sau.
Cố Mạc ôm cô, vui mừng nói: “Nha đầu, rốt cuộc em cũng tỉnh lại!”
“Ông ngoại đâu?” Đột nhiên Tiếu Nhiễm ngồi thẳng người, bối rối hỏi han.
“Ăn gì trước đi đã!” Cố Mạc cấp cho ba vợ một ánh mắt, ý bảo ông khẩn trương đi hâm nóng lại cháo.
Tiếu Bằng Trình lập tức xoay người, chạy vào trong bếp múc một bát cháo đậm đặc, bưng lại, vừa thổi cho nguội, vừa cười dỗ dành nói: “Tâm can bảo bối, con nhìn cháo này ngon không này, nào, ăn nhiều một chút.”
“Con không muốn ăn, ba, ông ngoại đâu?” Tiếu Nhiễm bi thương hỏi.
“Ông ngoại của con đã được an táng. Con ăn sáng xong, ba đưa con đi bái tế.” Tiếu Bằng Trình ngồi xuống, cầm lấy thìa múc cháo, đưa tới bên môi cô.
“Con ăn cháo xong, ba liền đưa con đi?” Tiếu Nhiễm đau đớn kịch liệt hỏi han.
“Khi nào thì ba lừa con chưa? Ngoan, mau ăn đi!” Tiếu Bằng Trình đau lòng quát con gái., mấy ngày nay vẫn không ăn được cái gì, ngày hôm qua lại bi thương quá độ, hôn mê bất tỉnh, đúng là dọa hỏng ông và Cố mạc.
Không tồi là người trong tộc có biết y thuật, hỗ trợ cho Tiếu Nhiễm và thai nhi ít thảo dược an thần. Cố Mạc cạy mở miệng Tiếu Nhiễm, kiên quyết cho thuốc đi xuống. nhìn thấy sắc mặt của cô trở nên hồng nhuận, hai người bọn họ mới có thể đặt tâm xuống yên tâm.
Có lã là thảo dược nơi núi cao vực sâu này vô cùng tốt, sau khi Tiếu Nhiễm tỉnh lại, tinh thần có vẻ tốt hơn, cuối cùng chỉ hơi còn bi thương.
“Con đút cho cô ấy cho. Hai ngày nay ba cũng mệt rồi.” Cố Mạc nhận bát cháo, săn sóc cho cô.
Tiếu Bằng Trình cảm khái ngồi bên cạnh, nhìn hai người.
“Cố Mạc, ba giao Tiếu Nhiễm cho con rồi. Đời này con cũng đừng ở bên ngoài làm chuyện xằng bậy giống như ba. Vợ chỉ có một, mất đi rồi thì hối hận cũng không kịp.” Âm thanh của Tiếu bằng Trình khàn khàn nói.
Ông chính là ví dụ chân thực nhất.
Trên thế giới này không có hối hận.
“Con có Tiếu nHiễm như vậy là đủ rồi, phụ nữ bên ngoài không ai có thể sánh được với Tiếu Nhiễm?” Cố Mạc trịnh trọng nói.
“Ai nói không, lynda đẹp hơn em, có khả năng hơn em!” Tiếu Nhiễm ngẩng đầu, đạm mạc nhìn anh.
Tuy cô tin tưởng anh không phong lưu ở bên ngoài, nhưng là cô không hề đồng ý với lời anh nói. Cô cũng không phải loại mỹ nữ có thể làm cho người ta hít thở không thông.
“nHươc thủy tam thiên, anh chỉ lấy một. ở trong mắt anh, ai cũng kém em.” Cố Mạc cưng chiều nhìn Tiếu Nhiễm.
Nghe được anh thông báo như thế, hốc mắt cô lại ẩm ướt rồi.
Cô phát hiện hai ngày này cô đặc biệt thích khóc, nhanh đến mức nước cũng ngập núi rồi.
“Em tin!” Tiếu Nhiễm nén lệ mỉm cười.
“Tâm tình tốt lên rồi hả?” Cố Mạc mổ vào mí mắt của Tiếu Nhiễm, cưng chiều hỏi han.
“Uhm.” Tiếu Nhiễm nhẹ nhàng gật đầu: “Tuy ông ngoại chết em vẫn cực kỳ bi thương, nhưng em còn có ba và anh.”
Tiếu nHiễm dùng một tay lôi kéo ba ba, một tay kéo Cố Mạc, trong mắt nhẹ nhàng mang tên hạnh phúc.
Âm thanh của Tiếu Bằng Trình khàn khàn vang đến: “Cháo nguội rồi, mau ăn đi!”
Tiếu nhiễm gật đầu một cái: “Ăn xong, ba đưa con đi bái tế ông ngoại nhé.”
Cố Mạc nhẹ nhàng thở dài nhẹ nhõm một hơi, trên mặt rốt cuộc cũng lộ ra nụ cười nhạt hiếm thấy.
Anh liền biết nha đầu của anh kiên cường như lau sậy, không dễ dàng bị đau thương đả kích.
Anh đặt cô ở trên đùi, đút cho cô ăn, mãi đến khi cô no căng, anh mới buông tha.
“Ba, con ăn no rồi.” Tiếu Nhiễm nhảy khỏi chân Cố Mạc, ánh mắt kiên định nói.
“Bên ngoài tuyết rơi, mặc ấm một chút.” Tiếu Bằng Trình cưng chiều dặn dò cô.
Cố Mạc không đợi ông nhắc nhỏ, đã với áo khoác trên giá, khoác lên người cho cô.