Editor: Xẩm Xẩm
Dương Nguyệt Quyên trốn phía sau cái cây, lén lút quan sát phòng nhỏ cách đó không xa. Nói với người đang bị đông lạnh không ngừng xoa tay nhảy tới nhảy lui nói: “Không thể tưởng được lão bất tử này lại bị tức chết rồi!”
“Chỉ trách khí lượng của ông ta quá nhỏ, thế nhưng, cũng là đạo hạnh của mẹ cao.” Tiếu Lạc lập tức sùng bái giơ ngón tay cái lên.
“Mẹ chỉ nghĩ muốn làm ông ta tức giận, để cho ông ta trở mặt với ba con, không có việc gì thì đừng xen vào chúng ta. Thế nhưng ông ta chết mẹ càng thỏa mãn. Con xem nha đầu Tiếu nHiễm kia khóc thương tâm như thế.” Dương Nguyệt Quyên vừa quan sát động tĩnh trong phòng, vừa vui vẻ nói với Tiếu lạc.
“Khóc chết đi sống lại!” Tiếu Lạc tràn ngập ghen tỵ nói.
Ba bảo vệ Tiếu nhiễm quá tốt, cô chưa thấy Tiếu Nhiễm khóc quá nhiều.
Cũng nên để cho cô ta chịu chút giáo huấn.
Cô ta cũng không phải công chúa, không thể chuyện gì cũng xoay quanh cô ta được.
Tiếu Nhiễm tùy hứng thế nào, cô đã sớm được lĩnh giáo qua, nhưng dáng vẻ ba yêu thương Tiếu Nhiễm kia, không thể để cho cô ta rơi xuống một giọt nước mắt. mỗi lần chỉ cần Tiếu nhiễm ủy khuất khóc được hai tiếng, ba lập tức sẽ kêu tâm can bảo bối dỗ cô ta đến nổi cả da gà.
Cô cũng là con gái của ông, sao ông không cưng chiều cô như vậy?
“Ba con lúc này chỉ sợ muốn hận chết chúng ta.” Dương nguyệt Quyên lo lắng nói.
“Ông ấy có thể hận, nhưng phải có chứng cớ mới được, chúng ta mua quà quý đến tặng Hoắc Tra Bố, lời gì quá đáng cũng không nói. Cho dù ba muốn lên tòa cũng không thể thắng. mẹ đừng quá lo lắng.” Tiếu lạc thật sự phân tích nói.
“Con phân tích đúng là đĩnh đạc rõ ràng. Thật sự đã lớn rồi.”
Dương Nguyệt Quyên vừa lòng cười nói.
“Con đây là gần son thì đỏ.” Tiếu Lạc không hề bủn xỉn lời khen dành cho mẹ: “Mẹ lợi hại như vậy, tự nhiên dạy dỗ con cái cũng không kém.”
Dương nguyệt Quyên ngạo mạn cười to.
Có lẽ là tiếng cười của bà quá lớn, kinh động chim trong rừng cây.
Sợ chim xao động đưa tới người, Dương Nguyệt Quyên nhanh chóng kéo Tiếu lạc chạy đi.
...
Trải qua hai ngày cố gắng, rốt cuộc Tiếu Bằng Trình và Cố Mạc cũng đã bố trí xong đám ma.
Lúc Hoắc Tra Bố được người ta mang ra ngoài, Tiếu nHiễm khàn cả giọng khóc lớn: “Không cần đưa ông ngoại đi! Để cho con xem một chút, ông ngoại!”
Cố Mạc ôm lấy Tiếu Nhiễm, âm thanh khàn khàn khuyên nhủ: “Nha đầu, đừng như thế! Em như thế ông ngoại sẽ không thể sống lại được.”
“Cố Mạc, anh nói cho em biết ông ngoại không chết, ông làm sao có thể chết được. Anh làm cho bọn họ mang ông về đi, em còn muốn nói chuyện với ông, anh giúp em, giúp em đi!” Tiếu Nhiễm cực kỳ bi thương níu chặt lấy áo của Cố Mạc, khóc ngã vào trong ngực anh.
Cố Mạc gắt gao ôm lấy Tiếu Nhiễm vào trong ngực, nghẹn ngào nói.
Tiếu Bằng Trình quỳ gối bên cạnh quan tài, nhìn mọi người bỏ thi thể ba vợ vào trong quan tài, bi thống hô lên: “Ba, con rể bất hiếu!”
Tiếu Nhiễm tận mắt nhìn thấy ông ngoại bị đặt vào trong hốc cây, rốt cuộc ý thức được mình sắp không được nhìn thấy ông nữa. Cô tránh thoát khỏi cái ôm của Cố Mạc, chạy tới đẩy mọi người ra, lấy tay ngăn lại những cành cây che trên người Hoắc Tra Bố.
“Không cần, không cần che! Sau đó con sẽ không được gặp ông rooif1” Tiếu Nhiễm nói, bi thống lần mò thi thể lạnh lẽo của ông, nước mắt rào rào đổ xuống.
Cố Mạc và Trác lIệt cùng tiến lên kéo Tiếu Nhiễm ra, cuối cùng người trong tộc mới che cây lên.
“Không được che! Cố Mạc, buông ra, buông ra!” Tiếu Nhiễm ngồi sững trên đất, tâm thần khóc rống lên.
Âm thanh của cô vang vọng khắp núi rằng, từng tiếng một như bão, như tố, thê lương mà chua xót.
Cố mẠC nhìn mặc cô trắng bệch trong phút chốc, đồng tử biến đại, lập tức ôm cô lên, vọi vàng chạy về phòng: “Nha đầu, tỉnh lại đi!”