Buổi sáng hơn năm giờ, Tiếu Nhiễm liền được y tá đánh thức. Cô mở to mắt, mê hoặc nhìn đối phương.
“Rút máu.” Y tá bình tĩnh nói, giống như không thấy người đàn ông đang nằm bên cạnh ôm chặt lấy cô: “12 giờ sau không được ăn gì ngoài việc uống nước chứ?”
“Không.” Tiếu Nhiễm lắc đầu. Cô vươn một cánh tay ra, xoay mặt nhanh chóng nhắm mắt lại.
“Không cần khẩn trương như thế, không đau.” Y tá nhìn thấy dáng vẻ của Tiếu Nhiễm, buồn cười an ủi.
“Không khẩn trương! Một chút cũng không khẩn truowng1” Tiếu Nhiễm xấu hổ cười phủ nhận. Cô gái mười tám tuổi, vậy mà sợ hãi ghim kim, sẽ là truyện cười. Nhưng cô thật sự sợ hãi.
Y tá bóp chặt chỗ thịt mềm xung quanh, ở chỗ nách dùng lực vỗ vài cái: “Ven nhỏ quas1”
“Hôm qua em ở phòng khám bệnh cũng mất một lúc lâu mới tìm được.” Tiếu Nhiễm nhếch miệng. y tá ở phòng khám bệnh nói liền không thấy được giống như ven của cô rất nhỏ, ẩn dưới da như không có. Ngày hôm qua cô đã trúng vài phát nhầm, ngẫm lại đã thấy đau.
“Đau thì khóc đi?” Y tá cười cầm lấy kim, vừa trêu cô vừa cầm kim đâm xuống.
“A!” Tiếu Nhiễm sợ tới mức hét lên một tiếng. y tá này sao không nhắc cô một chút để cô chuẩn bị tâm lý cho tốt.
Đột nhiên Cố Mạc ngồi dậy, mở to mắt, vẻ mặt đề phòng hỏi han: “Làm sao thế?”
“Rút máu!” Y tá bình tĩnh trả lời.
Cố Mạc nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn cau lại của Tiếu Nhiễm, lập tức nắm chặt cánh tay của cô: “Không sao, về sau không đau nữa.”
“Thật ra... cũng không đau... chỉ là tác dụng tâm lý...” Tiếu Nhiễm xấu hổ nhìn thoáng qua y tá.
“Mới vừa rồi không phải em nói em không đau sao? Em không tin chị?” Y tá giống như làm nũng kháng nghị.
“Ngày hôm qua rút máu khiến em sợ.” Tiếu nhiễm khoa trương nhếch miệng.
“Đè lại, gấp khuỷu tay lại.” Y tá đem bông băng án đến chỗ lỗ kim, sau khi rút kim tiêm ra, bình tĩnh dặn dò.
“Cảm ơn!” Cố Mạc sau khi hỗ trợ đè bông băng lại, nói lời cảm ơn với y tá.
“Cố Mạc, tay anh sao lại lạnh như thế?” Khi ngón tay của Cố Mạc đụng tới cánh tay của Tiếu Nhiễm cô cảm giác được nhiệt độ rất lạnh liền thấy dọa người, lo lắng hỏi.
“Anh đang mơ thấy em bị người khác đánh, thấy em thét chói tai, anh còn tưởng là thật.” Cố Mạc lau mồ hôi trán, dường như còn chưa phục hồi tinh thần lại.
“Dọa sao?” Tiếu Nhiễm thật có lỗi le lưỡi. Hóa ra là Cố Mạc lo lắng cho cô mà tay chân lạnh lẽo. Anh cũng quá khẩn trương rồi? Cô có thể có chút kiêu ngạo nhỏ không.
“Vâng!” Cố Mạc không cố kị trả lời.
Y tá nhìn thoáng qua hai người, thu lại vài thứ rồi rời đi.
Tiếu Nhiễm thấy cửa phòng đóng lại, lập tức nhào vào lòng Cố Mạc: “Chú à, đừng sợ đừng sợ! Em ở đây.”
Cố Mạc gật đầu một cái: “Nhất định phải tốt mà, mặc kệ về sau thế nào, đều phải tốt.”
“Cố Mạc, nếu có một ngày em rời xa anh, anh nhất định phải quên em đi. Em hy vọng anh đừng nhớ về em giống như nhớ về chị Y Nhiên. Chỉ có quên đi mới có thể sống tốt.” Tiếu nHiễm gắt gao ôm eo Cố Mạc, tâm tình trầm trọng nói.
Cô không muốn giống như Tưởng Y Nhiên, ở trong lòng cỐ mẠC để lại dấu vết sâu như thế, hại nửa đời sau của anh đều sống trong đau khổ. Nếu không thể ở cùng một chỗ, cô hy vọng anh quên mình đi một cách triệt để.
“Nếu em có thể quên anh, anh mới đồng ý với em.” Cố Mạc không hứa hẹn, người lại ra cho cô một vấn đề khó khăn.
Tiếu Nhiễm chua xót nở nụ cười.
Cố Mạc không phải đang làm khó cô sao?
Anh là người đầu tiên cô yêu, là người đàn ông đầu tiên của cô, là chủ nợ mạng sống của cô, làm sao cô có thể quên được?