Editor: Nhã Y Đình
Cố Mạc mang theo hộp cơm vào phòng bệnh thấy Tiếu Nhiễm cuộn tròn lại, cả người run lên. Anh lập tức để hộp cơm lên bàn, chạy tới ôm lấy Tiếu Nhiễm.
“Bé con, rất đau sao?” Cố Mạc vội vàng hỏi.
Tiếu Nhiễm cắn chặt môi, yếu ớt nói: “Đau từng cơn một, giống như bị dao cắt. Chú à, em sẽ chết sao?”
“Không đâu! Chỉ bệnh nhẹ thôi, đừng lo!” Bàn tay to của Cố Mạc đặt lên bụng Tiếu Nhiễm, đau lòng trả lời.
“Nếu như bị xuất huyết ở trong thì sao?” Tiếu Nhiễm bắt đầu lo lắng. Cô tưởng rằng mình bị thương không nặng nhưng không ngờ lại đau muốn chết như vậy, ruột gan như vặn xéo lại.
“Thế thì cũng không chết được! Tin tưởng Cố Nhiên, đây là lĩnh vực của nó mà!” Cố Mạc dùng sức ôm lấy Tiếu Nhiễm, khàn giọng nói.
“Nhưng mà..... đau quá!” Tiếu Nhiễm vùi mặt vào lồng ngực Cố Mạc, khó chịu nói.
“Anh gọi y tá cho em!” Cố Mạc ấn chuông đầu giường, rồi lại ôm chặt lấy Tiếu Nhiễm.
Tiếu Nhiễm ngẩng đầu, si mê vuốt ve khuôn mặt lãnh khốc của Cố Mạc, “Sao anh quay lại?”
Cố Mạc cầm tay Tiếu Nhiễm, hôn vào lòng bàn tay cô: “Anh chưa bao giờ rời đi! Vừa rồi anh đi mua cơm. Cơm ở bệnh viện XX là ngon nhất, anh mang một phần về cho em!”
“Không muốn ăn!” Tiếu Nhiễm làm tổ trong lòng Cố Mạc, không có tâm trạng nói.
“Không thích sao? Vậy em muốn ăn gì?” Cố Mạc nhớ ra cho dù đồ ăn có ngon như thế nào cũng là cơm bệnh viện, có lẽ Tiếu Nhiễm sẽ không thích.
“Không muốn ăn gì cả!” Tiếu Nhiễm lắc đầu.
Hiện tai cô đau đớn nên rất khó chịu, nào có tâm trạng mà ăn cơm chứ?
“Không muốn ăn cũng phải ăn! Lát nữa em ăn chút cháo loãng, cháo loãng sẽ làm ấm dạ dày!” Cố Mạc quan tâm đề nghị.
“Chờ khi nào em muốn ăn thì nói sau!” Tiếu Nhiễm cầm bàn tay to của Cố Mạc đặt lên bụng mình, tham lam hưởng thụ sự cưng chiều này.
Không biết những lời Cố Nhiên nói có căn cứ khoa học hay không nhưng khi tay Cố Mạc đặt lên bụng cô thì chẳng bao lâu sao cô cảm thấy không còn đau như trước nữa.
Cố Mạc cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên đỉnh đầu Tiếu Nhiễm, đau lòng không thôi.
Nếu không diệt trừ Hạ Minh Minh đáng chết kia thì có lẽ những năm tháng cấp ba còn lại của Tiếu Nhiễm sẽ không bình yên.
Cho nên phải diệt trừ!
Lúc y tá đến, Tiếu Nhiễm không còn cảm thấy khó chịu nữa. Chừng một tiếng sau thì bụng cũng đỡ hơn.
Tiếu Nhiễm ngồi thẳng dậy, “Chú à, em muốn ăn cháo!”
“Được!” Cố Mạc vui vẻ đáp,
Cô muốn ăn là chuyện tốt chứng tỏ cô đã cảm thấy khá hơn.
Anh xuống giường, tự múc một bát cháo loãng, để đến trước mặt Tiếu Nhiễm, khom người nói, “Em nếm thử xem có ngon không?”
“Không có dưa muối sao?” Tiếu Nhiễm nhìn bát cháo, lập tức hỏi.
“Dưa muối! Anh quên mất, để anh đi mua thêm!” Cố Mạc hối hận nói.
“Không cần đâu! Như vậy là được rồi!” Tiếu Nhiễm định cầm bát cháo nhưng bị Cố Mạc tránh đi.
“Để anh đút cho em!” Cố Mạc lấy cái ghế đặt bên cạnh giường bệnh rồi ngồi xuống.
Tiếu Nhiễm hé miệng, chờ Cố Mạc đút thìa đầu tiên.
Chủ động nói lời chia tay vậy mà cô lại tham lam sự che chở và dịu dàng của anh.
Cô thật không có tiền đồ mà.
Nếu Tưởng phu nhân biết được thì sẽ ra tay với Cố Mạc thì sao?
“Vừa rồi, anh mới gọi điện cho ba vợ, nói chuyện em nằm viện cho ba! Ba nói, em phải dưỡng bệnh cho thật tốt, nghe lời bác sĩ!” Cố Mạc cười nhẹ, đôi mắt thâm sâu đều là sự cưng chiều.
“A..... Cảm ơn!” Tiếu Nhiễm xa cách trả lời.