Sa Vào Trêu Ghẹo Vợ Yêu: Tổng Giám Đốc Vô Cùng Cưng Chiều

Chương 630: Ngậm miệng




Editor: Chi Misaki

Sắp đến giờ tan tầm, Lý Á Lệ đột nhiên nhận được điện thoại của con gái.Sau khi cúp điện thoại bà liền chạy tới thang máy, bấm số tầng cao nhất, trong lòng khẩn trương nhìn thang máy không ngừng đi lên trên.

Lúc thang máy dừng lại ở tầng cao nhất, bà lập tức lao ra ngoài thang máy, chẳng kịp chào hỏi người ở phòng thư ký, liền vọt vào văn phòng tổng giám đốc.

"Lý Á Lệ!" Lynda bất mãn nghĩ muốn ngăn cản Lý Á Lệ, nhưng lại nghĩ đến con gái Lý Á Lệ là bạn thân của Tiếu Nhiễm, thế là cô lập tức buông tha. Lý Á Lệ lo lắng vọt vào văn phòng tổng giám đốc như thế, chẳng lẽ Tiếu Nhiễm đã xảy ra chuyện?

"Cố tổng!" Lý Á Lệ chạy đến bên người Cố Mạc, giọng nói có chút run rẩy.

"Lý phu nhân? Làm sao vậy?" Cố Mạc nhìn thấy Lý Á Lệ hoảng sợ, biểu tình lập tức trở nên căng thẳng.

"Giai Tuệ hôm nay phải trực nhật cho nên không thể ở bên cạnh thiếu phu nhân. Cái nữ sinh chuyển trường Hạ Minh Minh kia lại tìm mấy bạn nam đến đánh Tiếu Nhiễm." Lý Á Lệ vô cùng áy náy xin lỗi nói.

Cố Mạc nghe thấy Lý Á Lệ nói, liền lập tức cầm áo khoác vắt trên ghế, vội vàng chạy ra ngoài.

"Cố tổng, Giai Tuệ cùng Tiếu Nhiễm hiện tại đang ở phòng cấp cứu bệnh viện XX." Lý Á Lệ đuổi theo, khẩn trương báo cáo.

"Nhanh vào đây!" Cố Mạc đứng ở trong thang máy, lãnh khốc ra lệnh.

Lý Á Lệ lập tức bước vào thang máy, lo lắng đứng ở bên cạnh Cố Mạc.

"Cô ấy...cả hai đều đang bị thương?" Cố Mạc căng thẳng hỏi.

"Vâng. Thiếu phu nhân bị thương nghiêm trọng, Giai Tuệ thì bị gãy xương đùi." Thanh âm Lý Á Lệ có chút nghẹn ngào.

"Tôi sẽ cảm tạ sau!" Cố Mạc nghe thấy Gia Tuệ bị thương nặng như vậy, lập tức mở miệng nói.

Lý Á Lệ nhanh chóng lắc đầu: "Không cần! Chi phiếu lần trước ngài đưa cho, chúng tôi cần vẫn còn thấy thẹn. Hơn nữa chúng tôi cũng không làm được cái gì."

Ra khỏi thang máy, Cố Mạc liền lấy điện thoại ra.

"Cố Nhiên, Tiếu Nhiễm cùng bạn học của cô ấy bị thương, đang tại phòng cấp cứu bệnh viện của chú. Chú nhanh chạy qua xem giúp anh!"

"Anh, em bây giờ phải lập tức làm một cuộc phẫu thuật!" Cố Nhiên khó xử nói.

"Phẫu thuật có thể đổi người! Chú hiện tại đến phòng cấp cứu cho anh!" Cố Mạc đầy uy nghiêm ra lệnh.

"Được, được, được!" Cố Nhiên cũng chẳng thể nói được gì nữa. Sau khi cúp điện thoại, anh lập tức an bài người khác đến phẫu thuật, sau đó nhanh chóng chạy tới phòng cấp cứu.

Vương Giai Tuệ nằm ở trong phòng cấp cứu, lo lắng hỏi: "Bác... Bác sĩ... Cùng theo cháu tới... Cái kia... Nữ sinh kia bị thương như thế nào?"

Bác sĩ Lưu đạm mạc nhìn thoáng qua Giai Tuệ nói: "Không có gì đáng ngại. Đau hai ngày sẽ tốt. Cháu lo lắng cho chính mình đi! Còn tuổi nhỏ lại đi học người khác đánh nhau! Thực không hiểu nổi học sinh bây giờ nghĩ gì nữa!"

Vương Giai Tuệ nghe thấy Tiếu Nhiễm không có gì đáng ngại, lúc này mới buông được lo lắng trong lòng xuống.

Lúc cô không nghĩ tới Tiếu Nhiễm nữa, mới cảm nhận được đau đớn đến từ một bên chân của mình.

Lúc Cố Nhiên chạy đến phòng cấp cứu, liền nghe thấy được Giai Tuệ ai ôi kêu đau. Anh lập tức đi đến bên giường, trêu tức nói: "Còn kêu lớn tiếng được như vậy, xem ra vẫn chưa bị đánh hỏng!"

"Là anh?" Vương Giai Tuệ nhận ra Cố Nhiên, có chút kinh ngạc nói.

Cố Nhiên lấy tay sờ sờ chỗ bị thương trên chân Giai Tuệ liền nhíu mày một hồi. Sau khi nhìn kết quả bác sĩ Luu đã kiểm tra, liền trở lại bên cạnh giường bệnh.

"Anh làm gì?" Vương Giai Tuệ đau đớn kêu lên.

"Giúp chân cô trở lại vị trí cũ!" Tay Cố Nhiên vẫn nắm chặt lấy đùi của Giai Tuệ, không thèm để ý đến tiếng hét chói tai của cô.

"Không cần! Đau quá! Anh giết tôi đi!" Vương Giai Tuệ gào khóc thảm thiết.

"Nếu không muốn cả đời bị què, cô liền câm miệng cho tôi!" Cố Nhiên lãnh khốc ra lệnh.

"Tôi thấy anh là muốn... Đem tôi... Chơi đùa tôi... Xả...Mối thù...Hôm kết hôn...Thì đúng hơn!" Vương Giai Tuệ đau đến run người.

Bác sĩ Lưu thấy vậy khẩn trương đi qua khuyên bảo Giai Tuệ, nói: "Vương tiểu thư, bệnh nhân bình thường đều tin tưởng tuyệt đối vào khoa chỉnh chúng ta. Kỹ thuật nối xương của cậu ấy là tổ truyền. Cháu kiên nhẫn một chút."