Sa Vào Trêu Ghẹo Vợ Yêu: Tổng Giám Đốc Vô Cùng Cưng Chiều

Chương 624: Cậu cứ thử xem




“Muốn làm cho cháu đau khổ thì không được tự sát! Y Nhiên và bác trai chắc chắc sẽ không đồng ý để bác làm vậy!” Cố Mạc vì ngăn cản bà Tưởng tự sát, không thể không nhắc đến chồng và con gái của bà.

“Y Nhiên….Tưởng Bình…” Bà Tưởng đột nhiên nghẹn ngào, ngồi sụp xuống trước bia mộ. Nhớ tới những hạnh phúc trong quá khứ, nước mắt thi nhau rơi xuống.

Cố Mạc ôm lấy bà Tưởng, nhẹ nhàng vỗ lưng bà, giống như đang dỗ dành một đứa trẻ:”Bác gái, bác trai và Y Nhiên đang nhìn bác, bác phải sống thật tốt thì bọn họ mới có thể yên tâm.”

“Cậu không để tôi sống tốt!” Bà Tưởng nhìn Cố Mạc bằng ánh mắt đầy oán hận. “Nếu không phải cậu cố ý muốn kết hôn với hung thủ giết người kia, sao tôi phải tự sát để ép cậu? Cố Mạc, là cậu không để cho tôi sống yên ổn! Là cậu ép tôi tự sát!”

“Cháu đã nói rồi, Tiếu Nhiễm là vô ý đâm người bị thương, vụ tai nạn đó vô tình tạo thành bi kịch, sao bác không thể tha thứ cho cô ấy?” Cố Mạc đau lòng hỏi.

Nói lý vói một bệnh nhân tâm thần, giống như đàn gảy tai trâu, cho dù đầu trâu có trở nên thông thái, thì đó vẫn là đầu trâu.

Bà ấy dường như đã đi vào ngõ cụt, chỉ cần biết Tiếu Nhiễm là người có tội, dù có nói thế nào cũng không thuyết phục được bà.

Anh và Tiếu Nhiễm cho dù có ở bên nhau, có bà Tưởng ở giữa, chắc chắn sẽ tràn ngập đau khổ.

Bà ấy nhất định sẽ mạnh mẽ chia rẽ bọn họ.

Nghĩ vậy, nắm tay của Cố Mạc nhẹ nhàng run rẩy.

“Muốn tôi tha thứ cho nó, thì cậu phải tránh xa nó ra! Cậu muốn yêu đương, tôi sẽ tìm người khác cho cậu!” Bà Tưởng lạnh lùng nhìn Cố Mạc, trong ánh mắt không hề khoan dung, kiên quyết cự tuyệt.

“Bác gái!” Cố Mạc khiếp sợ nhìn bà Tưởng,”Vì sao lại bắt cháu từ bỏ Tiếu Nhiễm? Bác cũng có tình yêu mà!”

‘Yêu?” Bà Tưởng đột nhiên ngửa mặt lên trời cười to, giữa nghĩa địa tiếng cười của bà vang lên u ám, giống như không tìm thấy linh hồn người nhà, tứ phía cô độc, buồn rầu, tuyệt vọng…

Tiếng cười đột nhiên dừng lại, giống như dây đàn cổ cầm bị đứt đoạn.

Bà Tưởng thu lại ánh mắt, lạnh lùng nhìn Cố Mạc:”Cố Mạc, tôi có yêu! Cho nên tôi mới hận Tiếu Nhiễm đến như vậy! Một tay nó hủy diệt con gái tôi, hủy diệt cả gia đình tôi, hủy diệt tình yêu của rôi! Tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho Tiếu Nhiễm! Con gái tôi đã chết thảm như vậy, Tiếu Nhiễm dựa vào cái gì mà có được cả tài sản và tình yêu của cậu?”

“Là cháu muốn yêu Tiếu Nhiễm, không phải lỗi của cô ấy! Cháu yêu cô ấy!” Cố Mạc kịch liệt giải thích. “Hơn nữa cô ấy cũng không có lòng tham, không hề ham muốn tài sản của cháu, cô ấy chỉ muốn tình yêu của cháu. Bác gái, tha được thì tha đi!”

“Tôi sẽ không tha cho nó! Nếu cậu dám thêm yêu thương nó, tôi chắc chắn sẽ làm cho nó sống không bằng chết! Cố Mạc, cậu cứ thử xem!” Bà Tưởng đẩy Cố Mạc ra, cười lạnh đứng lên, dùng ánh mắt kiên quyết nhìn di ảnh của con gái mình trên bia mọ, giống như một nữ thần báo thù.

“Bác gái, bác muốn trả thù thì hãy nhằm vào cháu! Sao không bắt cháu sống không bằng chết đi?” Cố Mạc vội vàng nói.

Bà Tưởng ngửa đầu cười to:”Cố Mạc, cậu cứ tự biết mình biết mình đi.”

Cố Mạc đau lòng nhìn ảnh của Y Nhiên, nhớ đến khoảng thời gian ân ái ngọt ngào ngày xưa, cảm giác đã quá xa vời. Anh đúng là đã thay lòng đổi dạ, anh hổ thẹn với tình yêu của Y Nhiên.

Có lẽ nào anh đối với Y Nhiên chỉ là nhiều hơn thích một chút?

Nghe định nghĩa của Trịnh Húc về tình yêu, Có Mạc nhìn di ảnh của Y Nhiên, ánh mắt bắt đầu trở nên mơ màng.

“Cố Mạc, tôi không thể chết được! Tôi phải sống thật tốt! Để còn tra tấn Tiếu Nhiễm, chia rẽ các người!” Bà Tưởng cười ha ha, trong mắt tràn ngập cay đắng.