Tiếu Nhiễm lấy cờ nhảy ra, đang định bày lên trên bàn trà, liền nhìn thấy một đống quà tặng. Cô thấy lạ liền hỏi: "Ba, nhà mình có khách đến sao?"
"A.... Ba đã quên nói cho con biết. Hôm nay bà nội nhà họ Cố cùng cha mẹ chồng con qua đây giải thích. Ba nghĩ đến việc các con có thể hòa hảo lại với nhau nên liền chấp nhận lời giải thích đó." Tiếu Bằng Trình khẩn trương trả lời, ông chần chờ nhìn vào mắt Tiếu Nhiễm, "Bảo bối, các con thực sự có thể quay lại không?"
"Không thể. Ba, ba có thể không cần hỏi lại hay không?" Tiếu Nhiễm không hề có chút cao hứng nào kháng nghị.
Tiếu Bằng Trình đành phải ngậm miệng, an tĩnh bồi con gái chơi cờ.
Tiếu Nhiễm lấy quân cờ ra, nhớ tới biểu tình bi thương vừa nãy của Cố Mạc, tâm như bị thắt lại.
Cố Mạc là vốn là một người đàn ông kiêu ngạo, khi thấy cô dùng lời nói ghét bỏ như vậy nói với anh, liệu anh có đau nhiều lắm không?
Tiếu Bằng Trình nhìn tâm con gái không có ở đây, liền lo lắng ho khan một tiếng. Lại thấy cô chẳng đi được một nước cờ nào hoàn hảo cả, ông liền tùy tiện đi một bước, khẩn trương nhắc nhở: "Nha đầu, nước cờ này của con thật tuyệt! Nếu con hạ nước cờ này, ba liền không còn đường sống rồi."
"Ba!" Tiếu Nhiễm dở khóc dở cười nhìn ba mình, "Ba là cố ý!"
"Nào có? Ba già rồi, đầu càng ngày càng thêm trì độn." Tiếu Bằng Trình không chịu thừa nhận, ha ha cười hai tiếng.
Tiếu Nhiễm đem quân cờ hạ tới chỗ cờ của ba mình: "Ba thua!"
Tiếu Bằng Trình thoải mái cười to: "Chơi lại!"
"Được! Lần này ba không được đi bừa nữa!" Tiếu Nhiễm cười kháng nghị.
Nhìn thấy Tiếu Nhiễm tươi cười, Tiếu Bằng Trình rốt cuộc cũng chút được gánh nặng trong lòng.
Đúng lúc này, Tiếu Lạc nhảy tưng tưng từ bên ngoài chạy vào, lúc nhìn thấy Tiếu Nhiễm khi đó, lập tức dừng bước lại. Cô ta khoa trương nói: "Chị, hôm nay chị cũng thật hăng hái!Anh rể đã hồi tâm chuyển ý, không tính ly hôn với chị nữa hả?"
Tiếu Nhiễm nghe thấy Tiếu Lạc nói móc, liền cười lạnh một phen: "Cô nghĩ sai rồi! Người muốn ly hôn đích thị là tôi.”
"Cái gì? Chị không phát sốt đi?" Tiếu Lạc áp tay vào trên trán Tiếu Nhiễm, chấn kinh mở to mắt, "Không có bị sốt đến hồ đồ, làm sao có thể đề nghị ly hôn đây?"
"Chuyện của chị con không cần quan tâm!" Tiếu Bằng Trình lạnh lùng nói.
"Còn không được quan tâm sao?" Tiếu Lạc ủy khuất cong môi lên.
"Quan tâm?" Tiếu Nhiễm lạnh lùng hừ một tiếng, "Lòng dạ Tư Mã Chiêu!"
Tiếu Lạc tức giận trừng mắt liếc nhìn Tiếu Nhiễm một cái, sôi máu nói: "Hảo tâm báo oán!"
Nói xong, cô ta liền chạy lên lâu.
"Không cần để ý đến nó! Nào! Chúng ta làm ván nữa!" Tiếu Bằng Trình sủng nịch xoa xoa đỉnh đầu Tiếu Nhiễm.
Tiếu Nhiễm đem quân cờ hạ xuống trên bàn cờ, ngồi vào bên người Tiếu Bằng Trình, đầu tựa trên vai ông, lẩm bẩm nói: "Nếu cái nhà này chỉ có hai cha con mình thì thật tốt."
"Đều là lỗi của ba!" Tiếu Bằng Trình tràn ngập áy náy nói. Dù cho lúc nổi nóng ông có đuổi hai mẹ con Dương Nguyệt Quyên ra ngoài, nhưng Tiếu Lạc dù sao cũng là con gái ông, ông có thể ly hôn nhưng không thể vô tình với máu mủ của mình được.
"Cuộc đời cũng giống như chơi cờ, đã bỏ qua rồi thì hối hận cũng không kịp nữa, ba không còn cách nào có thể để cho mọi thứ quay lại như lúc đầu nữa." Tâm tình Tiếu Nhiễm trở nên phức tạp nói.
Cả đời này cô đã đi một nước cờ vô cùng sai lầm đó là kích động lái xe ra ngoài, không cẩn thận đâm chết Tưởng Y Nhiên.
Hạ cũng đã hạ cờ rồi, rốt cuộc hối hận cũng không còn kịp nữa, cô không thể quay trở lại quá khứ.
Bởi vì sinh mệnh không có khả năng hồi sinh! Không thể giống như trong tiểu thuyết Trọng sinh, khép mắt lại liền có thể Trọng sinh.
"Tâm can bảo bối, con càng lúc càng giống mấy nhà triết học." Tiếu Bằng Trình cố ý cười nói, nghĩ muốn đùa cho Tiếu Nhiễm vui vẻ.
"Ba, không phải, rõ ràng là như vậy mà?" Tiếu Nhiễm nhàn nhạt cười hỏi.