"Cố Mạc!" Ứng Mẫn thấy Cố Mạc bị thương, lập tức lấy khăn tay che trán anh.
"Anh không sao!" Cố Mạc nhẹ nhàng đẩy Ứng Mẫn ra, che vết thương vào phòng bệnh.
"Cố Mạc! Cậu thất tin với tôi. Cậu còn mặt mũi xuất hiện sao?" Tưởng phu nhân thần kinh rống to.
"Bác gái, con về nhà thay bộ quần áo!" Cố Mạc đến trước mặt Tưởng phu nhân, sắc mặt nặng nề: "Chắc hẳn bác không hi vọng cả người con đầy mồ hôi ở bên cạnh bác chứ?"
"Thay quần áo?" Tưởng phu nhân nghi hoặc nhìn Cố Mạc.
"Hai ngày liền không thay quần áo, con cảm thấy khó chịu. Cho nên nhân lúc bác nghỉ ngơi, con mới về nhà một lúc!" Cố Mạc trấn định giải thích.
Anh không phải là một người thích nói dối, nhưng vì không để Tưởng phu nhân trả thù Tiếu Nhiễm, anh bắt buộc phải làm vậy!
Lừa dối không phải để tổn thương người ta mà để càng ít người chịu tổn thương.
"Thật sao? Cậu không gạt tôi chứ?" Tưởng phu nhân nhìn quần áo trên người Cố Mạc, bắt đầu không chắc chắn.
Trên người anh thật sự đã thay từ trong ra ngoài, tóc còn hơi ẩm ướt, giống như vừa gội không lâu.
Chẳng lẽ anh quả thật không lừa gạt bà?
Bà đưa mắt nhìn về phía Ứng Mẫn đứng ở trước cửa phòng bệnh.
"Bác không tin con?" Cố Mạc trả lại câu nói cho bà.
Tưởng phu nhân thấy trán Cố Mạc chảy máu, đau lòng nói: "Bác hiểu lầm con! Con mau bảo bác sĩ sát trùng đi! Bác sĩ Ứng, cô còn không qua kiểm tra cho Cố Mạc đi?"
Ứng Mẫn sững sờ một chút, phản ứng kịp: "Được!"
Ứng Mẫn đi lên phía trước, để Cố Mạc ngồi xuống ghế, bắt đầu sát trùng cho anh.
"Sao rồi? Miệng vết thương có sâu không? Có phải khâu không? Liệu có để lại sẹo không?" Tưởng phu nhân vội vàng hỏi.
"Tưởng phu nhân, bác đừng lo lắng. Không phải khâu, vết thương không sâu lắm nên cũng không để lại sẹo!" Ứng Mẫn vội vàng giải thích.
Nghe Ứng Mẫn nói vậy, Tưởng phu nhân mở thở phào nhẹ nhõm.
"Cố Mạc, con đừng trách bác. Bác cũng chỉ nhât thời tức giận, mất đi lý trí. Con bị thương cũng khiến bác rất đau lòng!" Tưởng phu nhân cầm lấy tay Cố Mạc, giống như an ủi con trai, vỗ vỗ mu bàn tay anh.
"Con sẽ không trách bác! Con về nhà thay đồ cũng nên nói với bác một tiếng. Để bác lo lắng là con không đúng. Con không suy nghĩ cẩn thận!" Cố Mạc lạnh lùng nhận lỗi, "Sau này, bác đừng mất khống chế như vậy, không sẽ tự gây thương tổn đến mình. Nếu bác xảy ra chuyện gì, con làm sao có thể ăn nói với Tưởng Y Nhiên được?".
"Trong lòng con vẫn có Tưởng Y Nhiên sao?" Tưởng phu nhân mất mát nhìn Cố Mạc.
Cố Mạc có vợ mới, làm sao có thể nhớ đến con gái bà được nữa?
Tình yêu theo thời gian cũng sẽ dần phai nhạt. Bà thật sự sợ có một ngày khi nhắc đến Tưởng Y Nhiên với Cố Mạc mà anh không có phản ứng nào, giống như một người xa lạ.
"Có! Cô ấy vĩnh viễn ở trong lòng con! Sẽ không có một ai chiếm được vị trí đó!" Cố Mạc cực kỳ thành khẩn nói.
"Không một ai chiếm được vị trí đó sao?" Tưởng phu nhân bắt đầu kích động nhìn Cố Mạc "Nếu cậu vẫn còn yêu Tưởng Y Nhiên như thế vậy tại sao còn cười vợ? Nếu cậu cưới một cô gái bình thường thì tôi không nói làm gì nhưng cậu lại lấy con gái Tiếu gia, là kẻ thù của con gái tôi! Cố Mạc, nếu tôi phát hiện cậu gạt tôi, tôi sẽ trả thù càng ác độc hơn!"
"Con thề!" Cố Mạc giơ tay trái lên, thật lòng nhìn Tưởng phu nhân, "Cả đời này con sẽ vẫn nhớ đến Tưởng Y Nhiên, cô ấy là người con gái con yêu nhất trên thế giới này!"
"Người con gái yêu nhất? Cố Mạc, đây chính là tự cậu nói! Nếu tương lai, tôi phát hiện cậu nói dối, tôi sẽ cắt đứt đầu lưỡi của Tiếu Nhiễm!" Tưởng phu nhân lạnh lùng nói.