Cố Mạc đứng một lúc, liền nhìn thấy Tiếu Bằng Trình ngồi ở trong phòng khách, anh lập tức gọi: “Ba.”
Tiếu Bằng Trình lạnh mặt nói: “Anh đừng gọi tôi là ba, tôi không chịu nổi.”
“Ba, con biết ba còn đang nổi giận vì chuyện ở tiệc cưới. Con đã giải thích với Tiếu Nhiễm rồi, hi vọng ba cho con cơ hội bù lại. Con nguyện ý tiếp nhận sự trừng phạt của ba, nhưng là hôn thân không thể hủy bỏ. Tiếu Nhiễm là vợ, cả đời đều là vợ con. Con sẽ cố gắng cưng chiều cô ấy.” Cố Mạc thành khẩn nói.
Nếu anh muốn sống cùng Tiếu Nhiễm đến hết nửa đời sau, thì phải để ân oán này qua đi, phải quên đi. Tiếu Nhiễm là vợ của anh, ba cô chính là trưởng bối của anh. Tiếng hô ba này của anh không hề trái lương tâm.
“Nếu không phải nhìn thấy Tiếu Nhiễm thống khổ như vậy, anh quỳ ở trước mặt tôi tôi cũng không tha thứ cho anh. Hi vọng anh có thể nhớ kỹ lời hôm nay, chiều chuộng chăm sóc Tiếu Nhiễm cho tốt. nếu anh không thực hiện được, tôi sẽ đưa Tiếu Nhiễm đến một nơi mà anh mãi mãi không thể tìm thấy.” Tiếu Bằng Trình uy hiếp nói.
Cố Mạc không bối rối, chỉ kiên định: “Ba yên tâm, con sẽ không để cho việc đó xảy ra.”
“Anh muốn đi đâu?” Tiếu Bằng TRình cau mày nói.
Anh giải thích với Tiếu Nhiễm xong liền rời đi, tới cùng thì đã có chuyện quan trọng gì ràng buộc anh? Quan trọng hơn cả chuyện kết hôn, quan trọng hơn cả Tiếu Nhiễm.
“Con muốn đến bệnh viện.” Cố Mạc hơi vuốt cằm.
“Ai bị bệnh?” Tiếu Bằng Trình lập tức quan tâm hỏi han.
“Bác Tưởng.” Cố Mạc nhàn nhạt trả lời.
“Con nói là Tưởng gia...” Tiếu Bằng TRình lập tức khẩn trương hỏi.
“Vâng!” Cố Mạc giơ tay nhìn thoáng qua đồng hồ, nhanh chóng nói: “Hiện bà ấy đang có chút hỗn loạn, con phải đi qua đó.”
“Đi thôi.” Tiếu Bằng Trình phất tay, không làm khó Cố Mạc.
Đối với Tưởng gia, trong thâm tâm ông luôn có một phần áy náy. Ông đã từng muốn bù đắp, lại là Cố Mạc bảo vệ Tưởng gia quá nghiêm ngặt, ông không có cách nào tiếp cận, không thể nào bù đắp được.
Nếu Cố Mạc vì phu nhân Tưởng mà vắng mặt ở tiệc cưới, ông sẽ không trách Cố Mạc.
Bọn họ đã gieo xuống nguyên nhân thì bây giờ phải nhận kết quả.
Tiếu Bằng Trình bắt đầu vì con gái mà lo lắng cho tương lai của Cố Mạc.
Nếu phu nhân Tưởng này muốn làm khó dễ từ trong, Tiếu Nhiễm phải làm sao bây giờ?
Vốn là thâm tâm áy náy, tội ác đã khiến cho Tiếu Nhiễm luôn nhường nhịn.
Ông không nỡ để cho bảo bối của ông phải chịu oan ức như vậy.
Tiếu Bằng Trình lo lắng trên mặt đất, gõ cửa phòng Tiếu Nhiễm: “Tiếu Nhiễm, ba có chuyện hỏi con.”
“Ba, chờ con một lúc.” Tiếu Nhiễm nghe được âm thanh của ba, lập tức tìm áo ngủ mặc vào, mới đi mở cửa.
Tiếu Bằng Trình ôm bả vai Tiếu nHiễm, mang cô đến ngồi ở cạnh giường, âm thanh ngưng trọng hỏi han: “Bảo bối, nói cho ba biết, có phải phu nhân Tưởng là người phá hoại hôn lễ của con?”
Tiếu Nhiễm im lặng cúi đầu, hồi lâu không nói gì.
Muốn nói cho ba sao?
“Ba hiểu.” Tiếu Bằng Trình trầm trọng thở dài: “Tiếu Nhiễm, đối với Tưởng gia, con không cần có ác cảm quá trầm trọng, bởi vì đó chỉ là chuyện ngoài ý muốn. Không cần vì Tưởng Y Nhiên mà tự ủy khuất bản thân. Người chân chính nên có ác cảm là ba mới đúng. Toàn bộ tội nghiệt đều do ba gánh vác.”
“Ba, chuyện này là con làm, con nên dũng cảm gánh vác trách nhiêm, nghĩ cách để bù đắp lại. Cố Mạc có thể an ủi cảm xúc của bác Tưởng, ba không cần lo lắng cho con đâu. Lại nói để so sánh với kết cục bi thảm của Tưởng gia, con chịu ít oan ức đã là cái gì? Ít nhất thì con vẫn đang sống. ít nhất thì con còn có một người chồng yêu con.” Tiếu Nhiễm lộ ra một nụ cười rực rỡ, rộng rãi nói.
Tiếu Bằng Trình dùng lực vuốt đầu Tiếu Nhiễm, trầm trọng buông mắt xuống.