Editor: Xẩm Xẩm
Cố Nhiên xử lý xong vết thương cho người bệnh, ngồi đến trước máy tính mở ra phiếu kiểm tra. Sau khi xử lý xong, anh mới đến trước mặt Cố Mạc, dùng lực vỗ cánh tay của anh: “Anh, chị dâu nhỏ uy vũ!”
Cố Mạc kiêu ngạo mà cười ôm Tiếu Nhiễm vào trong ngực: “Có cô ấy bảo vệ, anh sẽ không sợ bị người khác bắt nạt rồi.”
“Thật sao?” Tiếu Nhiễm cười hỏi.
Cố Mạc gật đầu một cái: “Có vợ như vậy là phúc của anh.”
“Được được, đừng ân ái ở trước mặt em nữa!” Cố Nhiên cười đẩy Cố Mạc ra, đứng ở trước mặt Tiếu Lạc. Đang nhìn thấy Tiếu Lạc phát ra âm thanh uhm uhm
gì đó, lạnh mặt hỏi: “Chỗ nào không thoải mái?”
“Vấp ngã... đau chân... không cử động được.” Tiếu Lạc cứng rắn nhỏ xuống hai giọt nước mắt, run rẩy trả lời.
Cố Nhiên để tay lên chỗ sưng ở mắt cá chân của Cố Mạc, cẩn thận sờ sờ: “Muốn chụp phim xem có gãy xương hay không không.”
“Tình huống cực kỳ nghiêm trọng sao?” Tiếu Lạc coi vẻ mặt của Cố Nhiên nghiêm túc như thế, bắt đầu lo lắng. cô chỉ muốn thương thế nhỏ để tiếp cận Cố Mạc, cũng không muốn tự làm hại chính mình.
“Cũng khó nói, nếu gãy xương thì phải bó thạch cao.” Cố Nhiên cố ý thở dài: “Làm sao có thể té ngã?”
“Bước trượt, lăn từ trên cầu thang xuống.” Tiếu Lạc đáng thương tội nghiệp nói.
“Hẳn không thảm như thế đi?” Tiếu Lạc khẩn trương nhìn Cố Nhiên.
“Khó mà nói, có người ngã một lần đã thế này rồi.” Cố Nhiên nói lại ngồi xuống máy tính bên cạnh.
Cố Mạc tiếp nhận kiểm tra đơn, đi ra ngoài.
Vào phòng cấp cứu, Dương Nguyệt Quyên liền nổi giận chạy tới: “Bệnh viện gì thế? Vậy mà không cho người nhà vào. Cố Mạc, bệnh viện gì đây!”
“Ai không cho người nhà vào hả, tôi và Cố Mạc vẫn ở trong phòng cấp cứu
cùng Tiếu Lạc, không có người nào đuổi chúng tôi rời đi. Vì sao mà bà
không thể hiểu rõ, đừng có đem sai lầm của bản thân hắt lên người Cố
Mạc.” Tiếu Nhiễm trào phúng cười bác bỏ: “Cố Mạc là quá tốt, cái gì anh
ấy cũng không quản là được chứ gì, Cố Mạc, chúng ta đi.”
Tiếu Nhiễm túm tay Cố Mạc đi ra ngoài.
Cô thật sự không chịu nổi bà ta nữa rồi!
Anh là một ông chủ lớn, nhân công mấy vạn người, chỉ có anh răn dạy người khác, khi nào thì anh phải chịu loại khinh miệt này.
Có lòng mà như thế, thật sự không hiểu nổi1
“Cố Mạc, cảm ơn con, con mang Tiếu Nhiễm về nghỉ đi. Người này đã có ba.” Tiếu Bằng Trình cảm kích nói.
“Cố Nhiên là chuyên gia khoa chỉnh hình, có cậu ấy ở đây ba không cần lo.
Công ty con có việc, không có cách nào ở lại được.” Cố Mạc nói xong, ôm
Tiếu Nhiễm rời đi.
Nhìn thấy Cố Mạc rời đi, Tiếu Lạc tức giận đến muốn mắng mẹ ngu ngốc. Cô dùng khổ nhục kế mới có thể quấn lấy Cố Mạc, cũng không phải để dọa anh chạy mất. lúc Tiếu Bằng Trình đi nộp phí, cô hạ giọng, mất hứng hỏi: “Mẹ, hôm nay mẹ có mang theo não không? Mẹ để Cố Mạc rời đi, thì lần ngã này của con đi xong rồi.”
“Không phải mẹ đau lòng con sao?” Dương Nguyệt Quyên bất giác nhìn con gái: “Con cố ý ngã xuống lầu?”
“Ninh Hạo không để ý đến con, con chỉ có thể xuống tay trên người Cố Mạc. Ai
biết mẹ ngốc như thế?” Tiếu Lạc tức đến trợn trắng mắt.
“Chân của con....... không sao chứ?”
“Có sao con đã đau chết rồi!” Tiếu Lạc xem, mẹ trước kia nhìn có đủ tâm kế, thế nào mà hôm nay lại ngu ngốc như vậy?