“Thời đại vợ yêu cuồng ma huyễn? Cái này là tin tức gì?” Tiếu Lạc
nhìn thấy đầu đề trên trang web, tức giận đến muốn làm rơi cả ipad.
“Ai lại chọc con nổi giận thế?” Dương Nguyệt Quyên đi đến phòng khách, ngồi xuống bên cạnh con gái, cao ngạo hỏi han.
“Ngoài Tiếu Nhiễm ra thì còn ai nữa?” Tiếu Lạc cắn chặt răng, oán hận nói: “Cố Mạc đúng là nâng nó đến trời rồi! Hôm nay đầu đề của mọi trang báo đều
là Cố Mạc và Tiếu Nhiễm, cái gì mà vợ yêu này nọ... Cố Mạc mù mắt rồi,
đầu óc truyền thông cũng tàn rồi, a, tức chết con roofi1”
“Nó lên mặt không được vài ngày đâu.” Dương Nguyệt Quyên bưng cà phê lên,
ngạo mạn cười lạnh: “Con nổi giận như vậy không đáng giá đâu.”
“Con không khống chế được, cũng bởi vì nó, Ninh Hạo cũng không trả lời tin
nhắn của con, không nói chuyện với con. Nó lại la ó, mnang theo mấy trăm ngàn vạn khoe hạnh phúc!” Tiếu Lạc ném ipad lên ghế sofa.
Dựa vào đâu mà chuyện tốt nào cũng là của Tiếu Nhiễm, cô thì bà ngoại không thích, cậu không thích?
“Con đó, vẫn quá trẻ, thiếu kiên nhẫn.” Dương Nguyệt Quyên nhàn nhạt thở dài.
“Mẹ, kế hoạch của mẹ khi nào thì thực hiện? Con không muốn nhìn Tiếu Nhiễm lên mặt như vậy nữa!” Tiếu Lạc lo lắng hỏi han.
“Còn chưa đến lúc.” Dương Nguyệt Quyên âm thầm cười lạnh: “Mẹ sẽ để cho nó
cười đến cuối cùng, sau đó vui quá hóa khổ! Tiểu Lạc, để một người hiểu
rõ khổ nhất không phải là lập tức giết chết nó, mà là trước tiên phải
nuôi dưỡng nó, sau đó ở vào thời điểm nó vui vẻ nhất hung hăng đâm nó
một nhát.”
“Mẹ, con đúng là chờ không kịp rồi,” Tiếu Lạc ôm lấy Dương Nguyệt Quyên, vội vàng nói.
“Cho nên mẹ mới nói con còn trẻ quá.” Dương Nguyệt Quyên chỉ vào gáy con
gái, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói. Lúc này, trong viện có tiếng xe truyền đến, Dương Nguyệt Quyên dựng thẳng lên một ngón tay, ý bảo
Tiếu Lạc không được nói gì: “Ba con trở lại.”
Tiếu Lạc hiểu rõ gật đầu.
Tiếu Bằng Trình cầm cặp tài liệu đi vào, Dương Nguyệt Quyên cười đi lên
nghênh đón, tiếp nhận cặp tài liệu nói: “Bằng Trình, mệt không? Em cho
người chuẩn bị nước tắm cho anh, anh nhanh tắm rửa một cái.”
“Mệt thậ không phiền, chỉ là nóng vội. Thuốc mới này tiêu thụ cũng không lạc quan lắm.” Tiếu Bằng Trình thở dài.
“Chẳng lẽ Cố Mạc vẫn đang phong tỏa tập đoàn Bằng Trình.” Dương Nguyệt Quyên lo lắng hỏi.
“Chắc là không phải, có lẽ là sự kiện thuốc quá hạn lần trước đã bị lộ ra, có chút ảnh hưởng đối với danh dự của chúng ta, không ai dám dùng thuốc
mới của chúng ta.” Tiếu Bằng Trình bất mãn nhìn Dương Nguyệt Quyên một
cái: “Em đúng là không biết suy nghĩ, chỉ vì chút lợi ích nhất thời mà
có thể hủy diệt tất cả.”
“Lúc đó không phải do em nóng
nảy sao? Em biết sai rồi.” Dương Nguyệt Quyên xấu hổ nhìn Tiếu Bằng
Trình: “Em cũng muốn cứu công ty. Khi đó anh bị ốm, em không dám quấy
nhiễu anh, mới có thể đưa ra quyết định sai lầm.”
“Hy
vọng thuốc mới của chúng ta đưa ra thị trường tạo được hiệu ứng tốt, có
thể cho chúng ta thắng tiếng vang dự.” Tiếu Bằng Trình ngồi trên ghế
sofa, mệt mỏi nhíu mày.
Tiếu Lạc thấy ông mệt mỏi, lập tức nhảy dựng lên đứng ở phía sau ông, săn sóc đấm bóp cho ông: “Ba, con giúp người mát xa.”
“Hôm nay lại hiểu chuyện như vậy?” Tiếu Bằng Trình mệt mỏi nhắm mắt lại.
Tiếu Lạc ôm Tiếu Bằng Trình, làm nũng nói: “Con vẫn hiểu chuyện lắm mà!”
“Nếu hiểu chuyện, vậy thì cách xa Ninh Hạo một chút!” Tiếu Bằng Trình khẩu khí nói.
Vẻ mặt của Tiếu Lạc có chút chịu không nổi.
Tất cả quyết định của ba đều là vì Tiếu Nhiễm, bỏi vì Ninh Hạo là thanh mai trúc mã của Tiếu Nhiễm, cho nên cô không thể tiếp cận Ninh Hạo.
Quá bất công rồi.