Truyền xao động?
Bách khoa
Cố Mạc kinh ngạc nhìn Tiếu Nhiễm.
Xem ra cô tìm được phương thức học tập nhanh hơn rồi.
Anh cũng nên từ chức rồi.
Cố Mạc hơi tiếc nuối hất mày: “Anh còn bận, em đi ngủ đi!”
“Không được, ngủ muộn sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe.” Tiếu Nhiễm lấy kính đen trên mặt anh đi, cường thế túm anh đứng dậy.
“Em sợ anh yếu sức lực bất tòng tâm sao?” Cố Mạc ôm chầm Tiếu Nhiễm.
“Nghĩ muốn làm gì? Đi ngủ đi!” Tiếu Nhiễm bá đạo ra lệnh, khuôn mặt nhỏ nhắn
vì lời nói của Cố Mạc mà hơi phiếm hồng, giống như quả táo hồng hào.
Cố Mạc ngồi ở cuối ôm lấy Tiếu Nhiễm, nhiệt tình hôn môi của cô.
“Em gọi anh đi nghỉ ngơi, không phải cái đó!” Tiếu Nhiễm đỏ mặt che đi môi mỏng của Cố Mạc, kháng nghị.
Cô xem quá muộn, khiến anh mệt, mới có thể chạy đến thư phòng gọi anh đi ngủ.
“Đi ngủ, chúng ta về phòng đi ngủ!” Cố Mạc cười ha ha, ôm Tiếu Nhiễm chạy nhanh về phòng.
Tiếu Nhiễm bị Cố Mạc áp ở dưới thân, chỉ có hai chữ có thể hình dung tâm tình của cô – hối hận.
Cố Mạc dùng cả thời gian của một đêm để thuyết mình hàm nghĩa khác của từ đi ngủ.
Tiếu Nhiễm bị anh làm cho mệt đến mức nằm úp sấp trên giường, bất mãn kháng nghị: “Em muốn đi ngủ!”
“Không phải đang ngủ sao?” Cố Mạc hôn lên gáy của cô, vừa cười nói.
“Em không nói cái này, là ngủ thật sự cơ!” Tiếu Nhiễm hối hận đánh vào gối đầu.
“Nha đầu, em đang nói khẩu lệnh sao?” Cố Mạc phúc hắc cười hỏi.
Tiếu Nhiễm bị Cố Mạc làm cho tức giận đến trợn trắng mắt.
Cô thực sự không nên hảo tâm gọi anh trở về phòng ngủ, làm hại chính mình không được ngủ.
Anh mạnh như vậy, là muốn dùng hành động nói cho cô biết, anh vẫn đang cực kỳ trẻ sao, tinh thần phấn chấn bồng bột sao?
Đột nhiên Cố Mạc xoay người, ôm Tiếu Nhiễm vào người mình: “Được, không lăn qua lăn lại em nữa, đi ngủ!”
Tiếu Nhiễm sửng sốt.
Anh khinh địch tha cho cô như vậy rồi hả?
“Là thật sự đi ngủ!” Tiếu Nhiễm dựng thẳng ngón tay lên, ngoéo tay với Cố Mạc.
Cố Mạc buồn cười ngéo tay cô: “Thật sự!”
Tiếu Nhiễm này mới thả tâm nằm úp sấp lên người Cố Mạc, mệt mỏi nhắm mắt lại.
Ngày hôm sau, Tiếu Nhiễm vừa ngáp vừa xuống lầu, dáng vẻ thiếu ngủ nghiêm trọng.
Cố Mạc đang đọc báo nhìn thấy Tiếu Nhiễm xuống lầu, liền ném báo lên trên bàn, đi nhanh qua chào đón: “Dậy rồi?”
“Buồn ngủ quas1” Tiếu Nhiễm ôm ẽo Cố Mạc, bất mãn kháng nghị: “Đều tại anh!”
“Được, do anh!” Cố Mạc kiêu ngạo cười to.
“Nếu em đi học ngủ gật, giáo viên nhất định sẽ gọi anh đến trường rồi phê bình cho mà xem.” Tiếu Nhiễm bất mãn nói.
“Em đi học đi ngủ đâu có chuyện gì liên quan tới anh? Giao viên sẽ không hồ đồ như thế.” Vì Tiếu Nhiễm nói mà Cố Mạc cong mắt lên, cười tà tứ.
“Em sẽ nói cho giáo viên biết, anh không cho em đi ngủ!” Tiếu Nhiễm hùng hổ nói.
“Em định nói sao?” Cố Mạc nói xong, thoải mái cười to.
Tiếu Nhiễm đỏ mặt lên: “Em nói với giáo viên, anh trừng phạt em, không cho em đi ngủ!”
“Là trừng phạt! Em nhốt anh ở bên ngoài trừng phạt! Giao viên hiểu được! Cố Mạc cười trừng mắt nhìn.
“Cố Mạc!” Tiếu Nhiễm bất đắc dĩ cười to.
Tối hôm qua cô nói để cho anh đi ngủ, anh liền trở nên không bình thường.
Cố Mạc cúi người, hôn lên mặt Tiếu Nhiễm một cái: “Được, không tức giận.”
Dì Lưu nhìn thấy Cố Mạc giống như trẻ con chơi đùa với Tiếu Nhiễm, vui mừng nở nụ cười.