Cố Mạc ôm lấy Tiếu Nhiễm, để cô ngồi lên chân mình, cười nhạt
hỏi:”Nha đầu, em cứ đơn giản mà buông tha cho người đã làm em tổn thương như vậy sao?”
“Là người cũng sẽ có lúc mắc sai lầm, chỉ là sai lầm nhỏ hay lớn, có thể tha thứ được thì tha thứ. Em cũng không
có chuyện gì, Vương Giai Tuệ đã nhận sai rồi, sao em không thể bỏ qua
chứ?” Tiếu Nhiễm rúc vào ngực Cố Mạc, trầm giọng nói. Vương Giai Tuệ hận cô đúng là đáng giận thật, nhưng hậu quả cũng không tổn thương nghiêm
trọng, cho nên có thể tha thứ được. Không giống như cô, mặc dù chỉ là vô tình, nhưng đã hại chết hai mạng người, làm một gia đình rơi vào bị
kịch, là không thể tha thứ.
Cố Mạc không nói gì, chỉ lấy tay xoa đầu Tiếu Nhiễm. Anh biết cô đang suy từ bụng ta ra bụng người,
không muốn đổ hết những đau khổ mình đã trải qua lên đầu Vương Giai Tuệ.
Việc anh làm cô tổn thương có khi nào đã trở thành bóng ma tâm lý trong lòng cô không?
“Tại anh không tốt. Xin lỗi em.” Cố Mạc thanh âm khàn khàn nói. Ở trên
phương diện nội tâm, anh lại không bằng một người con gái mới mười tám
tuổi.
Tiếu Nhiễm ngẩng đầu,lấy tay che đôi môi mỏng của
Cố Mạc:”Không cho anh nói xin lỗi. Anh không có lỗi vớ em. Em phạm tội
không giống như Vương Giai Tuệ, là không thể tha thứ được. Anh có thể
không so đo với em em đã rất biết ơn rồi. Thật đấy.”
“Em đúng là báu vật.” Cố Mạc không thể không thừa nhân Tiếu Nhiễm chính là
sự lỗ hổng trong lòng mình. Cho dù hiện tại anh rất muốn yêu chiều Tiếu
Nhiễm, nhưng Y Nhiên chết rồi, nhà họ Tưởng suy bại vẫn là nút thắt
không thể tháo gỡ trong lòng anh.
Tiếu Nhiễm kéo tay Cố Mạc, đan mười đầu ngón tay vào nhau cười nói:”Biết em là báu vật, hãy thật thương yêu em nhé.”
Cô có thể được Cố Mạc tha thứ, cái gì cũng không cần thiết nữa.
Cô sẽ sống thay cho chị Y Nhiên, dùng sinh mệnh của cô để yêu Cố Mạc, giúp chị Y Nhiên kéo dài mối tình này, cố gắng làm cho Cố Mạc hạnh phúc.
Cố Mạc hôn nhẹ lên ngón tay của Tiếu Nhiễm, trên mặt tràn đầy sự yêu thương tươi cười:”Một lời đã định!”
“Con dấu!” Tiếu Nhiễm ấn vào ngón tay cái của Cố Mạc, khẽ cười nói.
Cố Mạc đột nhiên cầm điều khiển trên bàn, tắt hết thiết bị theo dõi trong
phòng khách, sau đó nâng mặt Tiếu Nhiễm, nhiệt tình hôn lên.
“Camera…” Tiếu Nhiễm đỏ mặt đẩy Cố Mạc.
“Tắt hết rồi.” Cố Mạc vùi mặt vào xương quai xanh của Tiếu Nhiễm thanh âm thô cứng trả lời.
Anh không hào phóng đến mức để nhân viên an ninh nhìn thấy anh và Tiếu Nhiễm vợ chồng ân ái.
“Đi lên lầu…..Chúng ta có thể về phòng được không…” Tiếu Nhiễm thẹn thùng nhắm mắt lại hỏi.
“Sô pha cũng mềm mà!” Cố Mạc mê hoặc cười đặt Tiếu Nhiễm xuống sô pha, bắt đầu cởi quần áo của cô.
Tiếu Nhiễm che mặt, dùng sức đá Cố Mạc:”Chú hư hỏng! Quá xấu xa!”
“Anh chỉ hư hỏng với em thôi!” Cố Mạc cười mở bàn tay Tiếu Nhiễm ra, nhẹ nhàng hôn lên hàng mi cong vút của cô.
……
Vương Giai Tuệ tuy rằng đã uống thuốc, nhưng vẫn cảm thấy u ám. Cơn mệt mỏi
vẫn chưa chấm dứt, nằm trên giường trong lòng tràn ngập tự trách. Cô mới chỉ uống phải chút thuốc mà đã như thế này, vậy ngày hôm qua Tiếu Nhiễm đã khổ sở đến thế nào chứ? Cô chỉ vì ghen tị mà hại người ta thành ra
như vậy, đối phương lại là một nữ sinh lương thiện đáng yêu.
“Giai Tuệ, ăn chút cháo đi. Dạ dày con sẽ đỡ hơn.” Lý Á Lệ bưng cháo vào ngồi bên giường, đau lòng nói.
“Mẹ, con ăn không vào. Mẹ để lên bàn cho con đi.” Vương Giai Tuệ lắc lắc đầu.
“Giai Tuệ, Cố tổng và Cố phu nhân đều thật khoan hồng độ lượng. Chúng ta có
thể được tha thứ là hạnh phúc rồi.” Lý Á Lệ nói với con gái.