Tiếu Nhiễm dùng lực nhắm mắt lại, không dám há mồm thở dốc, e sợ Cố Mạc phát hiện cô đang giả vờ ngủ.
Cô không hiểu anh nhìn cô như vậy làm gì.
Chẳng lẽ là anh muốn thấy rõ dáng vẻ của kẻ thù?
Hoặc là nghĩ muốn một phát bóp chết cô để báo thù?
Đột nhiên một bên giường bị lún xuống, chăn bị anh xốc lên, Tiếu Nhiễm cảm giác anh nằm xuống bên cạnh mình.
Cô theo bản năng nghĩ muốn di chuyển sang bên cạnh. Lúc này, hai tay của anh vòng qua người cô, gắt gao giữ cô lại trong ngực.
Tiếu Nhiễm không dám thở mạnh, khẩn trương căng cứng người.
Anh muốn làm gì.
Còn phải mạnh hơn nữa sao?
Vừa rồi anh còn chưa hành hạ cô đủ sao?
Thân thể cô khẩn trương run rẩy, trong lòng bàn tay cũng đổ mồ hôi lạnh.
Vừa rồi đau bụng quá khiến cô sợ. Cô không nghĩ lại trải qua thêm lần nữa.
Cố Mạc vùi đầu vào cổ cô, vậy mà nhắm mắt lại ngủ.
Tiếu Nhiễm đến một cử động nhỏ cũng không dám, cứng người lại trong lòng
anh, nghe tiếng anh hít thở vững vàng, hốc mắt lại ẩm ướt rồi.
Thói quen anh ôm cô ngủ, chỉ là vì thói quen.
Anh không thể không hận cô nữa.
Càng không thể vì thích cô.
Nhưng là cô lại tự thôi miên chính mình, anh còn đang để ý đến cô, thôi miên chính mình, ánh ẽ đau lòng cô.
Tiếu Nhiễm cắn môi, níu chặt áo ngủ trên người anh, kề mặt vào trong ngực anh.
Cho dù anh chỉ xuất phát từ thói eun, cô cũng thật cao hứng.
Anh đồng ý cho cô cơ hội tiếp sát anh rồi!
Cô thật hoài niệm cái ôm của anh, sự ấm áp của anh, dày rộng, cảm giác an toàn vô cùng.
Cô không dám ngủ, sợ một khi ngủ đi, lại không thể cảm nhận sự ấm áp chân thật của anh.
Lúc Tiếu Nhiễm không thể nào chối từ sự vẫy gọi của Chu Công, đột nhiên Cố Mạc mở to mắt.
Anh thật cẩn thận bưng mặt cô, dùng ngón cái vuốt ve hai gò má đầy nước mắt của cô, đáy mắt nảy lên từng đợt đau khổ.
“Nha đầu, vì sao lại là em?” Âm thanh của anh khàn khàn nói.
Nếu đâm người bỏ chạy là Tiếu Bằng Trình thì thật tốt?
Anh có thể tiếp tục sủng ái cô.
Nhưng là hiện giờ anh cảm thấy được nếu tiếp tục thì chính là phản bội là Y Nhiên.
Anh thống khổ nhắm mắt lại, ấn đầu cô vào trong ngực.
Khi hai bàn tay to của anh vuốt ve đầu cô khi đó, dưới lòng bàn tay mở ra
sự chú ý của anh. Anh dùng tay sờ soạng tóc cô, mới xác định đó là một
cái băng thật lớn.
Chẳng lẽ vừa rồi ở trong phòng tắm anh đã thương tổn đến cô rồi à?
Cô vậy mà nhịn đau không lên tiếng.
Nghĩ đến chính mình níu chặt vết thương của cô bắt cô dùng miệng hôn lại mình, anh liền hối hận không thôi.
Tự trách khiến cho lòng tham của anh trở nên khó chịu.
Anh nhẹ nhàng ôm ấp cô, nước mắt tích tắc rơi trên cổ cô.
Anh đối với mỗi một thương tổn của cô, so với thương tổn trên người anh còn khó chịu hơn.
Tới cùng là anh bị làm sao vậy?
Anh hận cô hại chết Y Nhiên, hận cô ngay từ đầu cố ý lừa gạt, cũng hận sự đẹp đẽ và ngây thơ chất phác của cô.
Sự xinh đẹp của cô khiến anh biến thành một người đàn ông bình thường.
Anh vậy mà nghĩ muốn quên đi sự hận thù kia.
“Anh Cố Mạc... anh Cố Mạc...” tiếng gọi của Y Nhiên từng chút một ghé vào lỗ tai của anh.
Tâm tình anh phiền toái vẫy tay, muốn vung đi sự hô hấp của Y Nhiên.
“Y Nhiên, để cho anh yên lặng một chút!” Anh thống khổ nói, giống như đang năn nỉ: “Xin em, để cho anh tạm thời quên đi hận thù.”
Giờ khắc này, anh chỉ muốn ôm lấy cô.
Quản cái gì hận, cái gì không hận!
Anh chỉ muốn ôm cô!
Tiếu Nhiễm ở trong mơ cảm giác được xương cốt cả người gắt gao bị đè nén,
đau đến khó chịu. Cô mở to hai mắt, nhìn thấy gương mặt của Cố Mạc phóng đại ở trước mặt mình.
“Cố Mạc...” Cô vừa mới hô ra miệng, môi liền bị anh hôn lấy.