Editor: Xẩm Xẩm
Chạy được tiếp sức một trăm mét, thắt lưng Ninh Hạo đau đớn, anh đứng thở hổn hển. trạng thái hôm nay không tốt, trong đầu anh luôn nhớ đến Tiếu Nhiễm, không có cách nào tập trung thi đấu.
“Tuy rằng chỉ lấy giải ba, nhưng là rất tốt rồi!” Chủ nhiệm lớp đi đến, vỗ vai anh.
Ninh Hạo có chút áy náy nhìn chủ nhiệm. nếu anh cố hết sức, giải quán quân sẽ không dành cho lớp khác. “Cô gái Vương, đều tại em.”
“Dù sao cũng chỉ là một trận đấu. không cần để ở trong lòng. Trong cuộc đời này còn rất nhiều, không thể chỉ vì mọt lần thất bại thì tuyệt vọng luôn.” Giáo viên Vương nghiêm túc an ủi Ninh Hạo. có lẽ vì xuất thân từ gia đình quân nhân, Ninh Hạo cũng không thể cho phép mình thất bại, mặc kệ là làm chuyện gì cũng phải dốc hết sức.
Ninh Hạo gật đầu: “Giao viên Vương, em hơi mệt, đi về trước.”
“Cô bảo Hạ Minh đưa em về.” giáo viên Vương lập tức đề nghị.
“Không cần.” Ninh Hạo nhấc khăn lên lau mồ hôi trên trán, liền nói tạm biệt với giáo viên Vương.
Hạ Minh đã chạy tới, nhìn bóng lưng của anh đi xa, hỏi giáo viên Vương: “Cô giáo, lớp trưởng làm sao thế?”
“Về nhà nghỉ ngơi. Cuộc thi của nữ sắp bắt đầu, các em nhanh đi khởi động!”
Nghe được chủ nhiệm lớp nói, Hạ Minh liền không dám nhắc lại lời nói của chủ nhiệm bảo cô đưa Ninh Hạo về.
Ninh Hạo mới vừa đi ra trường học, liền nhìn thấy ở cửa có một chiếc Mercedes-Benz, Tiếu Lạc đang ngồi ở ghế tay lái phụ cười vẫy tay với mình.
“Anh Ninh Hạo!”
“Tiếu Nhiễm không đến trường!” Ninh Hạo nghĩ là Tiếu Lạc tìm đến Tiếu Nhiễm.
Tiếu Lạc mở cửa xe, chạy đến trước mặt Ninh Hạo: “Anh Ninh Hạo, em tới tìm anh.”
Mẹ không cho cô đánh chủ ý lên Cố Mạc, cô liền đánh chủ ý lên Ninh Hạo không có ai trông nom. Cô đã tìm hiểu tư liệu của Ninh Hạo, biết ba của anh là xuất thân từ quân nhân, bây giờ là thủ trưởng một đơn vị. có câu theo thương không bằng theo chính, theo chính không bằng tòng quên. Ninh gia tuy là không có tiền bằng Cố Mạc, nhưng lại là đại gia tộc trong quân chính giới.
“Tìm anh?” Ninh Hạo lui về sau từng bước, đề phòng nhìn Tiếu Lạc.
Anh và cô không có gì để cùng xuất hiện, cơ hội tiếp xúc duy nhất cũng chỉ là vì Tiếu Nhiễm.
“Hai ngày trước chị của em nói cả nhà sẽ tổ chức đi Hải Nam chơi, nhưng chính chị ấy lại rút lui, muốn cùng anh rể em đi Thụy Sĩ trượt tuyết. quốc khánh em cũng không biết đi chơi ở đâu, cho nên mới hỏi anh có biết chỗ nào chơi được không.” Tiếu Lạc tươi cười ngọt ngào nhìn Ninh Hạo, âm thanh dịu dàng, giống như nước chảy.
“Thụy Sĩ…” Ninh Hạo rũ mắt xuống, dùng sức cắn môi dưới.
“Anh Ninh Hạo cũng muốn đi Thụy Sĩ!” Tiếu Lạc dường như có chút kinh ngạc, cũng có chút kinh hỉ.
Ninh Hạo trầm mặc chưa hề trả lời Tiếu Lạc, vẫn đắm chìm trong sự thương tâm của mình. Dường như Tiếu Nhiễm và Cố Mạc rất hạnh phúc. Vậy anh làm sao bây giờ? Anh nên yêu ai đây?
“Anh Ninh Hạo, nếu không chúng ta cùng đi Thụy Sĩ với chị và anh rể?” Tiếu Lạc đề nghị.
Nghe được cô nói, Ninh Hạo có chút nóng lòng muốn thử: “Thụy Sĩ là một nơi tốt.”
“Vậy quyết định như vậy, anh Ninh Hạo, chúng ta lên mạng đặt vé máy bay và khách sạn.” Tiếu Lạc kéo tay Ninh Hạo, túm anh ngồi vào chỗ ngồi phía sau xe.
“Em có biết họ đặt khách sạn nào không?” Ninh Hạo cau mày hỏi.
Tuy rằng Thụy Sĩ không lớn, nhưng vậy là một quốc gia, bọn họ không thể mù quáng mà đến, kết quả lại không gặp được Tiếu Nhiễm.
“A…. để em hỏi rõ ràng lại rồi đặt khách sạn. anh Ninh Hạo, anh có hộ chiếu không?” Đột nhiên Tiếu Lạc nghĩ đến một vấn đề có vẻ quan trọng.
“Có.” Ninh Hạo gật đầu.