Editor: Xẩm Xẩm
Kim đồng hồ lén chỉ hướng một giờ, đêm rất yên tĩnh, lúc âm thanh của kim đồng hồ kêu lên, tiếng thở dốc
kịch liệt gần như bình tĩnh lại.
Tiếu Nhiễm ghé vào bên cạnh Cố Mạc, mệt đến mức cả người vô lực.
Cố Mạc vuốt ve cánh tay cô một chút, tất cả trong mắt cô đều là ý cười thỏa mãn, giống như vừa được thỏa mãn không nhỏ.
“Nha đầu...”
“Uhm?” Tiếu Nhiễm ngáp một cái, tìm một vị trí thoải mái trong ngực anh, mơ mơ màng màng nhắm mắt lại.
“Ngủ đi.” Cố Mạc thấy Tiếu Nhiễm khốn thành như vậy, đau lòng mà nói “Buông tha cho em.”
“gì>?” Tiếu Nhiễm không hiểu mở to mắt, nhìn Cố Mạc. Buồn ngủ quá!
Không chỉ khốn, cả người còn chua xót đau đớn. Đêm nay cô bị anh làm cho
không biết bao nhiêu lần, xương cốt cũng đã tan hết rồi: “Chẳng lẽ chú
còn chưa muốn đủ?”
“Mới ba lần.” Cố Mạc nói.
“Đã rất nhiều, không phải sao?” Tiếu Nhiễm thực sự sợ anh lại làm thêm lần
nữa. Nếu như lại một lần nữa, cô nhất định sẽ trở thành linh kiện mất.
Nhớ lại hình ảnh khủng bố kia, cô liền rùng mình một cái.
“Xem ra thật sư mệt mỏi.” Cố Mạc cười ôm Tiếu Nhiễm vào trong lòng “Ngủ đi.”
“Em mới không ngốc! Nhưng thật sự là mệt!” Tiếu Nhiễm ngáp một cái rồi lại tiếp tục đi ngủ.
Cố Mạc vẫn trợn tròn mắt, thưởng thức khuôn mặt Tiếu Nhiễm lúc ngủ.
Lúc ở cùng Y Nhiên, cô vừa mới phẫu thuật xong được mấy tháng, nhớ rõ lần
đầu tiên muốn cô, anh đặc biệt rất cẩn thận, sợ làm đau cô. Vài lần về
sau, anh cũng rất cẩn thận, nhẹ nhàng mà, e sợ đụng chạm sẽ làm tổn
thương cô.
Cho nên anh chưa bao giờ biết chính mình có thể điên cuồng như vậy. Một đêm ba lần vậy mà vẫn cảm giác không đủ.
Tiếu Nhiễm để cho anh phá đi rất nhiều nguyên tắc của mình.
Là vì cô mới đúng là người vợ được định sẵn của anh sao?
Nếu cô không phải con gái của Tiếu Bằng Trình thì thật tốt.
Anh như vậy có thể rộng mở ôm ấp tiếp nhận cô, tận tình yêu cô.
Hiện tại, anh không dám yêu.
Vừa thấy Tiếu Bằng Trình anhd dã nghĩ đến Y Nhiên, liền hận không thể lấy hết áo khoác giả nhân giả nghĩa của đối phương.
Cố Mạc buộc chặt hai tay giống như sợ hãi mất đi Tiếu Nhiễm, gắt gao khóa
cô ở trong ngực: “Nha đầu, mặc kệ xảy ra chuyện gì cũng không được rời
khỏi anh.”
Trong lúc ngủ mơ, Tiếu Nhiễm khẽ nhíu mày một cái.
...
Tiếu Nhiễm tỉnh lại, nhìn thấy Cố Mạc đang dựa vào đầu giường xem tư liệu,
trên mặt còn có một vẻ kỳ dị xấu xí. Cô ngồi xuống, xoa xoa mắt đag nhập nhèm, buồn ngủ hỏi: “Chú à, mấy giờ rồi hả?”
“Sáu giờ, còn có thể ngủ thêm một chút.” Cố Mạc tháo xuống kính cận, dùng lực xoa nhẹ trán.
“Chú à, anh không ngủ cả đêm à?” Tiếu Nhiễm nhìn ra được mỏi mệt của anh, liền quan tâm hỏi.
“Ngủ không được nên mới ngồi xem ít tài liệu.” Cố Mạc nhàn nhạt nói. Sau khi đeo kính lại một lần nữa, anh dặn dò: “Em ngủ tiếp đi, đến giờ thì anh
gọi em.”
Tiếu Nhiễm leo lên trên đùi anh, lại lấy kính mắt xuống, tò mò hỏi han: “Chú à, kính mắt này tốt hay xấu. Anh mua ở đâu thế?”
Cố Mạc nghe được Tiếu Nhiễm nói, sửng sốt một chút, hồi lâu không trả lời.
Tiếu Nhiễm nhìn ra được một chút từ vẻ mặt cứng ngắc của Cố Mạc, liền đặt lại kính mắt vào trong tay anh, xoay người nằm xuống.
Cô sớm nên biết Tưởng Y Nhiên đã xâm nhập vào toàn bộ cuộc sống của anh
từng chút, từng chút một, hoàn toàn không còn gì cả. Không biết đâu nào
còn có thể tìm được một góc của chính mình, không có sự tồn tại của
Tưởng Y Nhiên.
Cố Mạc cầm kính ở trong tay, vẻ mặt phức tạp nhìn Tiếu Nhiễm.
Đây là quà sinh nhật năm hai mươi mốt tuổi của anh, Y Nhiên tặng. nhớ đến
lúc ấy anh nói đến những người khác đều đưa cho anh socola, hoa tươi, cà vạt, dây lưng, cô lại đưa cho anh một bộ kính mắt xấu xí kỳ dị. Y Nhiên cười nói: “Em chính là muốn biến anh thành người quái dị. Như vậy liền
không có ai đưa cho anh socola và hoa tươi nữa!”
Chuyện
cũ rành rành trước mắt, Y Nhiên còn đang ở bên cạnh anh, nhưng là khẽ
vươn tay, cô liền biến thành bọt biển biến mất vào trong không trung.