Editor: Quỷ Quỷ
Sau khi Tiếu Nhiễm được chuyên
viên trang điểm đưa ra thì đôi mắt của Cố Mạc tràn ngập kinh diễm. Anh
đứng dậy đi đến bên cô, ánh mắt thâm thúy không thể rời khảo dung nhan
tinh tế của cô. Bình thường cô đã rất đẹp rồi, khoác thêm đồ trang sức
trang nhã càng làm rung động lòng người. Lễ phục màu trắng bao quang
dáng người hoàn mỹ của cô, hai vai để trần làm tôn lên cái gáy trắng
trẻo thon dài, khuôn ngực đầy đặn càng làm người ra cảm thấy quyến rũ.
Chuyên viên trang điểm hài lòng nhìn Tiếu Nhiễm, nói với Cố Mạc:”Cố phu nhân
thật là xinh đẹp. Có rất ít người có thể mặc được màu hồng nhạt đẹp được như thế này.”
“Đúng vậy!” Cố Mạc thản nhiên cười cười. Bộ váy này nếu đổi thành người khác mặc, sợ chỉ có thể dùng từ “phàm tục” để hình dung.
“Chú, anh không thấy thế này rất phàm tục sao?” Tiếu Nhiễm không ngờ anh lại
đồng tình lời nói của chuyên viên trang điểm. Vì muốn chống đối mà cô
kiên quyết chọn một bộ lễ phục màu hồng nhạt nhìn tầm thường nhất, không ngờ cả hai người đều nói đẹp. Chẳng lẽ mắt thẩm mỹ của cô có vấn đề?
“Còn có thể phàm tục hơn.” Cố Mạc tà mị cười cười. Anh lấy chiếc nhẫn kết hô từ trong túi ra đeo vào ngón tay giữa của Tiếu Nhiễm.
“Em còn tưởng anh đã ném đi rồi.” Tiếu Nhiễm giơ tay lên, nhìn thoáng qua
ánh sáng lộng lẫy của chiếc nhẫn kim cương, nhíu mi một chút. Ngày đó cô tháo nhẫn ra trả lại cho Cố Mạc, không ngờ anh không hề tháo xuống.
“Sao có thể chứ?” Cố Mạc hơi nhăn mày,”Không được tùy tiện tháo ra nữa.!
“Không được, không cho anh độc đoán. Tại sao cái gì em cũng phải nghe theo anh chứ?” Tiếu Nhiễm khiêu khích nghênh đón ánh mắt của Cố Mạc.
“Nhiều chuyện!” Cố Mạc trừng mắt nhìn Tiếu Nhiễm liếc mắt một cái.”Càng ngày càng nhanh mồm nhanh miệng!
“Học theo anh đó. Ông Mực!” Tiếu Nhiễm kiêu ngạo hất cằm lên, liếc gương mặt lạnh lùng kia của Cố Mạc.
“Ông Mực?” Xưng hô của Tiếu Nhiễm làm cho Cố Mạc nhớ đến câu “Gần mực thì đen” từ đêm hôm qua, không khỏi bật cười.
“Còn không đi đi?” Tiếu Nhiễm trợn mặt nhìn Cố Mạc.
Cố Mạc cầm bàn tay Tiếu Nhiễm, đưa cô ra khỏi thẩm mỹ viện. Chuyên viên
trang điểm giúp Tiếu Mang đặt bộ đồng phục vào ghế sau của chiếc
Maybach, cười xoay người.” Hoan nghênh quý khách lần sau lại đến.”
Tiếu Nhiễm cười cười với đối phương, rồi ngồi vào ghế phụ.
Cố Mạc ngồi trên xe, khởi động xe xong liền nắm lấy bàn tay trái đang đeo
nhẫn kết hôn của cô, dùng ngón tay cái vuốt ve chiếc nhẫn kim cương đang lóe sáng.
Anh đã từng nghĩ người phụ nữ duy nhất sẽ đeo nó là Y Nhiên, nhưng hiện tại anh cũng rất vui mừng khi chiếc nhẫn này ở trên tay Tiếu Nhiễm.
Anh thực sự càng ngày càng quan tâm đên cô, muốn cùng cô sống đến cuối đời.
“Nha đầu, anh muốn xin lỗi em chuyện sáng nay. Anh nhất định sẽ khống chế
tính tình của mình, sẽ không vì Y Nhiên mà tức giận với em.” Anh một bên lái xe một bên cam đoan với Tiếu Nhiễm.
“Lỗ tai em đã
đóng kén rồi đây!” Tiếu Nhiễm cố ý trưng ra lỗ tai, bất mãn nói. Anh lần nào cũng xin lỗi xong lại làm tổn thương cô, cô đã sớm không tin anh
nữa.
“Được, Anh không nói nữa. Anh sẽ làm cho em xem.” Cố Mạc có chút bất đắc dĩ nói.
“Chú, đừng nói trước bước không qua.” Tiếu Nhiễm nghiêng người, nghiêm túc nhìn Cố Mạc.
“Anh sẽ cố gắng.” Cố Mạc cũng nghiêng đầu ra chỗ khác, nghiêm túc nhìn thoáng qua Tiếu Nhiễm.
“Anh đối với Y Nhiên cũng hay phát hỏa ra giống như với em sao?” Tiếu Nhiễm
cố ý nhắc đến Tưởng Y Nhiên, muốn xem phản ứng của Cố Mạc.
“Không có.” Cố Mạc không chút do dự trả lời,” Cô ấy chưa bao giờ thực sự chọc giận em.”
Nghe được câu sau của Cố Mạc, Tiếu Nhiễm giận dữ. Cô dùng sức rút tay về:”Em muốn phá bỏ hết những gì thuộc về cô ấy! Đúng rồi! Còn cái rạp chiếu
phim gia đình kia nữa, em muốn dỡ bỏ nó!