Editor: Quỷ Quỷ
Anh tiếp tục đọc, thấy được sự tuyệt vọng của cô, thấy được sự đau khổ của cô, cũng nhìn thấy cô tim bụi ý lạnh.
Một khắc kia, anh hận không thể giết mình.
Cô đau đớn nhất là khi bàn tay của người mà cô yêu giáng xuống.
Anh căn bản không xứng nói yêu cô.
Nhật ký chỉ kéo dài đến khi anh đuổi đến B thị thì hết.
Thông qua bản nhật ký này, anh thấy được một tên đàn ông vô tâm.
Anh không biết thể hiện tình cảm.
Nhưng câu từ của cô lại miêu tả anh là một người đàn ông rất có kinh nghiệm trong “chuyện đó”.
Vậy sao?
Hồi đó hơn nửa tình yêu của anh đều dành cho Y Nhiên?
Anh đóng nhật ký lại, nhắm mắt suy tư về những chuyện đã xảy ra với hai người suốt một năm qua.
Đúng là anh có chút hai lòng.
Ngoài miệng anh nói yêu nhưng hành động thể hiện ra thì chẳng có chút chiều sâu nào.
Nhưng thực sự muốn chấm dứt.
Anh nằm bên cạnh Tiếu Nhiễm, ôm chặt hông cô từ phía sau, tự trách cắn môi.
“Xem xong rồi?” Tiếu Nhiễm nhẹ giọng hỏi.
“Em chưa ngủ sao?” Cố Mạc có chút đau lòng.
“Gần đây em khó ngủ, anh chạm vào là em tỉnh ngay.” Tiếu Nhiễm cười cười.
“Nha đầu, “Giọng nói Cố Mạc có chút khàn khàn, “Chuyện của chúng ta chưa hề chấm dứt. Anh sẽ viết tiếp.”
“Hả?” Tiếu Nhiễm có chút kinh ngạc.
“Nhưng, phải sửa lại tên.” Cố Mạc ôm chặt Tiếu Nhiễm, vừa hôn cái gáy trắng nõn vừa nói, “Em viết là nhật ký bỏ chồng, còn anh viết nhật ký theo đuổi vợ.”
“Nhật ký theo đuổi vơ?” Tiếu Nhiễm khẽ cười hỏi, “Anh muốn viết bao lâu?”
“Cả đời.” Cố Mạc siết chặt vòng tay, chân thành nói.
Tiếu Nhiễm bị làm cho cảm động, hốc mắt đỏ lên.
…
Dì Lưu vừa rời giường thì nghe thấy có tiếng động trong nhà bếp, liền bồn chồn đi tới.
“Cậu chủ, cậu về từ khi nào vậy?”
“Đêm qua.” Cố Mạc vừa chăm chú nấu ăn vừa trả lời.
“Để tôi làm cho.”
Dì Lưu muốn nhận việc nấu ăn, bị Cố Mạc từ chối.
“Dì cứ nghỉ tiếp đi. Hôm nay cháu phải thể hiện thật tốt.”
“Thể hiện?” Dì Lưu tròn mắt.
“Tiểu Nhiễm đã trở lại.” Cố Mạc tươi cười thỏa mãn.
“Trời ạ!” Dì Lưu bất ngời thiếu chút nữa thì hét lên, “Tốt quá rồi!”
“Suỵt!” Cố Mạc đưa ngón tay lên miệng nói, “Tiểu Nhiễm còn đang ngủ.”
“Vậy tôi không quấy rầy nữa. Cậu phải thể hiện cho thật tốt.” Dì Lưu cười toe toét.
Cố Mạc nhìn dì Lưu trở về phòng, liền tiếp tục làm bữa sáng cầu kỳ.
Làm mỳ hải sản xong anh liền bưng lên lầu.
Trở lại phòng, nhìn thấy Tiếu Nhiễm còn đang ngủ.
Anh đặt đồ ăn lên bàn, rón rén đi vào phòng ngủ, nằm úp lên người Tiếu Nhiễm, nhẹ nhàng hôn cô: ”Nha đầu, dậy thôi. Hôm nay em là phù dâu, phải đến sớm một chút.”
Tiếu Nhiễm bừng tỉnh, ảo não vò đầu: ”Ai nha! Em quên mất!”
“Còn sớm.” Cố Mạc kéo Tiếu Nhiễm cười nói, “Mau rửa mặt đánh răng, anh chờ em cùng ăn sáng.”
Tiếu Nhiễm vội vàng vọt vào phòng tắm rửa mặt.
Cố Mac cười lắc đầu.
Tiếu Nhiễm đi ra, nhìn thấy trên bàn có mỳ hải sản, lập tức nhào qua. “Đói chết em!”
“Anh làm đấy. Nếm thử xem có ngon không?” Cố Mac tràn ngập tự tin nhìn Tiếu Nhiễm.
“Nhìn vẻ mặt đắc ý của anh, nhất định rất ngon.” Tiếu Nhiễm cầm dao nĩa bắt đầu ăn mỳ. “Đáng khen! Còn ngon hơn mỳ ngoài tiệm.”
“Thích thì ăn nhiều một chút.” Cố Mạc nhìn gương mặt gầy gò của Tiếu Nhiễm, đau lòng dặn dò, “Đến Q đại cũng không được ăn mỳ ăn liền.”
“Vì sao không được? Mỳ ăn liền tiết kiệm được kinh tế, ba đồng rưỡi là đã ấm bụng rồi.” Tiếu Nhiễm nghịch ngợm làm mặt quỷ với Cố Mạc.
“Em đang muốn anh đem em buộc vào thắt lưng à?” Cố Mạc đanh mặt, lạnh tanh hỏi.