Editor: Nhã Y Đình
"Anh cũng cảm thấy thế!" Trần Lương bóc một con tôm hùm đất, bỏ vào miệng Tiếu Nhiễm, nói tiếp: "Thật tốt, sở thích chúng ta khá giống nhau!"
"Đúng vậy!" Tiếu Nhiễm vụng về bóc một con tôm hùm đất rồi đưa đến trước mặt Trần Lương, "Anh cũng ăn đi!"
Trần Lương cười nhìn Cố Mạc, rồi cầm con tôm hùm cho vào miệng.
Thiếu chút nữa Cố Mạc muốn hất tung cả bàn ăn đi.
Từ trước tới giờ, Tiếu Nhiễm còn chưa bao giờ bóc tôm cho anh dấy!
"Nếu Cố tổng muốn ăn thì tự bóc đi!" Trần Lương nhìn Cố Mạc đang ngẩn người tức giận, lạnh lùng nhíu mày.
"Anh ấy không thích ăn tôm hùm!" Tiếu Nhiễm lập tức nói xen vào. "Chúng ta đừng ép anh ấy nữa! Trần Lương, ăn thêm một con đi!"
Trần Lương cười, ăn con tôm hùm đất mà Tiếu Nhiễm đã bóc xong.
Rốt cuộc, Cố Mạc cũng không còn kiên nhẫn, tiến lên giữ tay Tiếu Nhiễm, mạnh mẽ túm cô đi ra ngoài.
"Cố Mạc, anh định làm gì vậy hả?" Tiếu Nhiễm bị anh lôi đi, vừa kháng nghị hỏi.
Thấy Tiếu Nhiễm chống cự, Cố Mạc mạnh mẽ bế cô lên đi ra ngoài.
Trần Lương nhìn Cố Mạc mang Tiếu Nhiễm đi cũng không tiến lên hỗ trợ, chỉ lấy một con tôm hùm đất, đắc ý bóc ăn.
Lynda khiêu khích trừng mắt nhìn Trần Lương: "Đội trưởng Trần không đuổi theo sao?"
"À, là của mình thì anh ta sẽ không cướp được!" Trần Lương lạnh lùng trả lời.
"Đội trưởng Trần, quân tử không cướp thứ yêu thích của người khác!" Lynda bất mãn sẵng giọng, "Anh nên từ bỏ ý định này đi. Tiếu Nhiễm chỉ giận dỗi với Cố tổng thôi. Khi hết giận rồi thì hai người họ lại vẫn là vợ chồng ân ái như xưa."
"Anh nghĩ đội trưởng Trần không định cướp đoạt của ai đâu!" Trịnh Húc gắp cho Lynda một đũa dưa xào thịt bò, mỉm cười nói.
Trần Lương nhíu mày nhìn Trịnh Húc, đầy thâm ý nói: "Sao anh biết tôi định làm gì chứ? Cứ quấn quít bên cạnh quá tầm thường rồi. Lúc gần lúc xa mới là thượng sách."
Nghe Trần Lương nói vậy, Trịnh Húc sửng sốt. Chẳng lẽ anh không nhìn thấu Trần Lương? Anh vẫn cho rằng vừa rồi Trần Lương và Tiếu Nhiễm chỉ diễn với nhau để đả kích Cố tổng. Chẳng lẽ anh ta có ý với Tiếu Nhiễm thật?
"Người đàn ông này sao không biết điều như vậy chứ?" Lynda tức giận trừng mắt nhìn Trần Lương, "Cố tổng chúng tôi và Tiếu Nhiễm là đôi vợ chồng ân ái mà!"
"Đã ly hôn!" Trần Lương cầm ly rượu đỏ, nhẹ nhàng nói một câu.
Anh ta và Tiếu Nhiễm cũng chỉ mới gặp mặt hai lần, bảo là yêu cô thì quả thật khó tin. Nhưng không có nghĩa là anh không có chút hảo cảm nào với cô. Tiếu Nhiễm là một cô nhóc khá thú vị.
"Đó là vì sảy thai nên Tiếu Nhiễm tức giận, chuyện gì Cố tổng cũng theo ý cô ấy!" Lynda chỉ sợ Trần Lương nảy sinh tình cảm với Tiếu Nhiễm. Đối với Cố tổng, Ninh Hạo chỉ là một tên nhóc không có khả năng uy hiếp đến anh ấy. Nhưng Trần Lương thì khác, anh ta có một người cha quyền lực vô biên, ngay cả bản thân anh ta cũng có chức vụ trong bộ đội. Trần nhị công tử này cũng không phải là hư danh, là một người rất lợi hại. Nếu như anh ta muốn cạnh tranh với Cố tổng thì chưa chắc sẽ thua.
"Đã gây ra tổn thương như vậy, cô nghĩ vết thương sẽ dễ dàng khép lại sao?" Trần Lương bình tĩnh nhìn Lynda.
"Anh..." Lynda tức giận, trừng lớn mắt.
Trịnh Húc vỗ vỗ vào tay Lynda, dịu dàng làm dịu cảm xúc của cô: "Không nên tức giận. Tình cảm của Tiếu Nhiễm với Cố tổng không dễ mất đi như vậy đâu. Chỉ vì cô ấy không có dũng khí để tiếp tục thôi!"
"Đúng vậy! Tiếu Nhiễm không phải là người mà bất cứ ai có thể theo đuổi được. Cô bé rất yêu Cố tổng!" Lynda cố ý nhấn mạnh từ ‘rất yêu’ cho Trần Lương nghe. Anh ta là người muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, việc gì phải bám chặt lấy bà xã của người khác thế chứ?
"A...?" Trần Lương bĩnh tĩnh nhíu mày, cũng không mở miệng phản bác.
Cố Mạc có hai cấp dưới thật trung thành.
Nếu Trịnh Húc và Lynda tham gia quân ngũ thì nhất định sẽ trở thành một binh lính giỏi.