Editor: Chi Misaki"Bà xã của anh? Không phải đã sớm ly hôn rồi sao?" Trần Lương quý khí mười phần đáp trả.
Cố Mạc nhìn từng động tác giơ tay nhấc chân của Trần Lương đều vô cùng ưu việt, anh khẽ nở nụ cười: " Đội trưởng Trần vậy mà cũng quan tâm tới cuộc hôn nhân của chúng tôi. Thật cảm ơn cậu. Vợ chồng chúng tôi có chút cãi nhau. Tiểu Nhiễm hết giận, chúng tôi sẽ quay về bên nhau."
"Nha đầu, em hết giận rồi sao?" Trần Lương quay đầu nhìn Tiếu Nhiễm hỏi.
Hai chữ” Nha đầu” đặc biệt chói tai khiến anh phải nắm chặt quả đấm.
Anh hận không thể đánh cho Trần Lương chạy mất dép.
Hai chữ "Nha đầu" là từ chỉ mình anh được gọi!
Tiếu Nhiễm kéo cánh tay của Trần Lương, cười lắc đầu: "Không có khả năng!"
Trần Lương nhíu mày khẽ liếc Cố Mạc.
"Đội trưởng Trần, vợ bạn không thể khi dễ." Ngữ khí của Lynda sắc bén nói.
"Tiểu thư Lynda nói rất đúng. Vợ bạn không thể bắt nạt." Trần Lương nở nụ cười, anh dời mắt nhìn về phía Cố Mạc, "Nhưng mà Cố tổng, vị trí xuất phát của đôi ta hiện tại là ngang nhau."
Khuôn mặt tuấn tú của Cố Mạc lập tức đen xì lại.
"Đội trưởng Trần, vợ chồng nhà người ta cãi nhau, anh mù quáng gia nhập làm cái gì?" Lynda bất mãn kháng nghị.
"Quan quan sư cưu, tại hà chi châu, Yểu Điệu Thục Nữ..." Trần Lương vòng cánh tay ra đằng sau lưng Tiếu Nhiễm cười nói, "Quân Tử Hảo Cầu."
"Không thể tưởng được đội trưởng Trần về phương diện văn học nghệ thuật lại cao siêu như vậy." Cố Mạc có chút chua hừ một tiếng.
"Quá khen rồi." Trần Lương cười chắp tay.
Trịnh Húc sau khi nhìn thoáng qua Trần Lương, liền dùng ánh mắt ngăn cản Lynda: "Bà xã, em muốn ăn cái gì? Anh lại gọi thêm vài món nữa."
"Thịt trâu xào dưa chua đi." Lynda hạnh phúc cười nói.
Trịnh Húc gọi phục vụ tới để gọi món.
"Cố tổng, anh cũng gọi thêm vài món đi." Trịnh Húc đưa thực đơn cho Cố Mạc.
Cố Mạc nhìn cũng không nhìn, tiện gọi tên món ăn Tiếu Nhiễm thích ăn nhất: "400 con tôm nhỏ đi!"
"400 con?" Trần Lương hoảng sợ.
Anh đã gọi một ít tôm rồi. Hơn 400 con tôm thì nuốt làm sao hết?
"Làm bạn trai của nha đầu này chẳng lẽ cậu không biết hơn 400 con tôm nhỏ chỉ để cho cô ấy lót dạ thôi sao?”Cố Mạc khiêu khích nhìn Trần Lương."Một chút ở trên đĩa kia của cậu cũng không đủ nhét kẽ răng."
"Đó là khi ở cùng với anh." Trần Lương cũng đáp trở lại.
"Hai ngươi có thể ngưng vấn đề thảo luận về tôm được không?" Tiếu Nhiễm bất mãn kháng nghị."Trần Lương, chúng ta đổi bàn!"
"Gọi nhiều như thế không ăn thật lãng phí. Đổi bàn làm gì?" Trần Lương cười đáp.
Tiếu Nhiễm trợn tròn mắt tức giận vặn eo Trần Lương.
Anh đã nói giúp cô, như thế nào lại không nghe lời của cô?
"Tôi cùng Cố tổng đã rất lâu rồi chưa gặp, vừa lúc ôn lại chút chuyện." Trần Lương đẩy tay Tiếu Nhiễm ra, cười nói.
Tiếu Nhiễm không biết phải kêu Trần Lương như thế nào nữa.
Không dám giúp cô?
Như thế nào cô lai có cảm giác như Trần Lương đang cố ý đẩy cô vào trong lòng Cố Mạc đây?
"Nếu như em đói bụng, trước bóc mấy con tôm ăn tạm đã." Trần Lương cười vỗ vỗ đỉnh đầu Tiếu Nhiễm.
"Đội trưởng Trần không biết Tiểu Nhiễm bao giờ cũng chỉ ăn mỗi thịt tôm đã bóc sẵn vỏ rồi sao?" Cố Mạc lạnh mặt, khiêu khích hỏi.
"Không vệ sinh." Trần Lương lập tức nhăn mày lại nói.
"Trần Lương, anh thật không biết dỗ con gái đi?" Tiếu Nhiễm cự kỳ tức giận, tiến lên nhéo lỗ tai Trần Lương, rống anh.
"Đội trưởng Trần thật không biết cách làm bạn trai người ta rồi." Lynda cười nói.
"Tôi còn đang trong quá trình học tập." Trần Lương lập tức cười nói. Nói xong, anh liền cầm lấy một con tôm bóc vỏ.
Cố Mạc nhìn Trần Lương cùng Tiếu Nhiễm cùng nhau ăn tôm, hàm răng nghiến chặt cũng sắp phun ra lửa rồi.
Việc này từ trước tới nay đều là anh làm!
Tiếu Nhiễm cảm nhận được ánh mắt của Cố Mạc bắn tới, cô liền làm vẻ mặt thỏa mãn nói với Trần Lương: "Thịt tôm ăn rất ngon."