"Em thực sự đả kích anh." Cố mạc che ngực tác thổ huyết trạng.
"Đừng diễn rồi. Khẩn trương điều khiển xe." Tiếu nhiễm thúc giục cố mạc.
"Anh là thật sự" cố mạc nói xong, bất đắc dĩ địa phát động động cơ.
Tiếu nhiễm chứa thiển được nhìn không ra tới cười, cúi đầu gảy nộ phóng hoa hồng.
Tuy nhiên hoa hồng cực kỳ tục khí, nhưng lại là tối có thể đại biểu cho tình yêu.
Cô nghiêng mắt nhìn thoáng qua cố mạc.
Anh đối với cô yêu giống như hoa hồng như vậy nộ phóng sao
Cô không tin
Anh chỉ cũng là yêu cô.
Tiếu nhiễm nghĩ vậy, trên mặt tươi cười lại trở nên đau thương.
Cố mạc quan sát đến Tiếu nhiễm rất nhỏ vẻ mặt biến hóa, lại có chút khẩn trương: "Không thích hoa hồng "
Tiếu nhiễm lập tức lắc đầu: "Không có người con gái nào không thích hoa hồng. Ta cũng là người bình thường."
Cố mạc vươn ra bàn tay to, nhẹ nhàng mà vuốt ve nhu Tiếu nhiễm đỉnh đầu.
Tiếu nhiễm cười cười, cúi đầu nghe mùi hoa, cũng không nói thêm gì.
Cố mạc điều khiển xe tiến vào bệnh viện bãi đỗ xe, xuống xe, lấy cẩm chướng.
Tiếu nhiễm đem hoa hồng phóng trên ghế xe, đẩy cửa xuống xe.
Cô ngẩng đầu nhìn thoáng qua bệnh viện logo, vẻ mặt ngưng trọng hỏi han: "Cố mạc, nếu em không đoán sai mà nói, anh là muốn mang em đi xem mẹ nuôi."
Vâng ạ cố mạc dắt Tiếu nhiễm thủ, bưng hoa tươi hướng khu nội trú.
Đang đợi thang máy thời điểm, cố mạc đối Tiếu nhiễm nói: "Tại ta đi cho ngươi đưa bữa sáng trên đường, ta nhận được bệnh viện gọi điện thoại tới, nói bá mẫu thức dậy."
"Thật sự" nghe được cố mạc mà nói, Tiếu nhiễm hưng phấn mà thiếu chút nữa nhảy dựng lên. Cô một bên lau nước mắt một vừa cười nói: "Thật tốt quá "
"Cao hứng như vậy" cố mạc dụng ngón cyêu vuốt ve Tiếu nhiễm đôi má, chà lau cô vui sướng nước mắt.
"Đương nhiên" Tiếu nhiễm dùng lực gật đầu: “Nếu bà ấy vẫn bất tỉnh, cảm giác tội lỗi của em lại càng nghiêm trọng.”“Bà ấy rơi lầu không phải do lỗi của em, em không cần cảm thấy tội lỗi.” Âm thanh của Cố Mạc khàn khàn nói.“Em không giết bà ấy, nhưng nguyên nhân bà ấy chết là vì em.” Tiếu Nhiễm cúi đầu, đau thương nói.Phu nhân Tưởng vẫn còn là một trong những vướng mắc của cô, cũng là một trong những nguyên nhân cô không dám tiếp nhận Cố Mạc.Cố Mạc đang muốn hống cô, cửa thang máy lại mở ra.Anh lập tức nắm tay cô, đưa cô vào chen chúc ở bên trong.Trong thang máy người này chen người kia, cho nên anh không có cơ hội an ủi cô. Anh duỗi thẳng cánh tay che chở cô ở trong ngực.Bởi vì quá nhiều người, Tiếu Nhiễm chỉ có kề sát anh mới không bị những người khác xô đẩy.Mặt cô kề sát vào trong ngực Cố Mạc, có thể nghe được tiếng tim đập trầm ổn có lực của anh. Tiếng tim đập của anh giống như kỳ tích có tác dụng trấn an ưu thương của cô. Nghĩ đến phu nhân Tưởng đã tỉnh, cô lại vui vẻ nở nụ cười.Đến chỗ cửa phòng bệnh, cô lại có chút bất an.Tuy nhiên cô rất muốn nhìn thấy phu nhân Tưởng tỉnh lại, nhưng lại sợ khi bà ấy thấy mình thì sẽ nổi giận.“Bác gái nói muốn gặp em.” Cố Mạc nắm bả vai của cô, cổ vũ cười cười.“Là bà ấy chỉ đích danh muốn gặp em.” Tiếu Nhiễm kinh ngạc nhìn Cố Mạc.Lúc mẹ nuôi chưa nhảy lầu, nên là hận không thể không thấy cô trên đời này mới đúng.“Anh nghĩ, có lẽ bà ấy có chuyện muốn nói với em.” Cố Mạc gật đầu với cô: “Có anh ở đây, không cần sợ hãi.”“Em là sợ em ảnh hưởng đến bệnh tình của bà ấy.” Tiếu Nhiễm cười lắc đầu.Cố Mạc nắm chặt tay cô, đẩy cửa ra, mang theo cô đi vào.Phu nhân Tưởng nằm trên giường bệnh, trên người cắm rất nhiều mũi kim, sắc mặt vô cùng trắng xanh. Miệng vết thương đã kết vảy.Bà vừa thấy Cố Mạc và Tiếu Nhiễm, lập tức vùng vẫy muốn ngồi dậy, lại bởi vì khó chịu mà ngã xuống.“Mẹ nuôi, mẹ đừng nhúc nhích!” Tiếu Nhiễm lo lắng chạy tới.