Editor: Nhã Y Đình
"Anh ngồi dưới đất!" Cố Mạc không ngồi ở ghế sô pha mà đi theo Tiếu Nhiễm về phòng ngủ, ngồi dưới đất.
Tiếu Nhiễm bật đậy, bất mãn kháng nghị: "Chú à, anh cứ nhìn tôi chằm chằm như vậy thì sao tôi ngủ được chứ?"
"Em cứ coi như anh không tồn tại là được!" Cố Mạc ngồi xuống, lấy tay chống cằm hỏi.
"Anh..." Tiếu Nhiễm trợn mắt, "Anh sống sờ sờ như vậy sao tôi có thể coi như không thấy chứ?"
Cố Mạc nghe xong, nở nụ cười mị hoặc, dựa vào gần Tiếu Nhiễm, nhìn đôi mắt trong veo của cô, "Nói như vậy chứng tỏ anh còn có lực ảnh hưởng rất lớn với em. Nhóc con, thừa nhận em vẫn còn yêu anh đi!"
Tiếu Nhiễm dùng sức đẩy khuôn mặt tuấn tú của Cố Mạc ra, xoay người nằm trên giường, quay lừng về anh.
Cố Mạc cười cười, lại ngồi xuống, lấy tay phải chống cằm, yên lặng ngồi cạnh giường.
Trong chuyện tình cảm, Cố Nhiên chỉ cho anh 5 điểm, anh không phản đối, vì trong chuyện này anh thật sự kém.
Anh phải học để biết cách yêu thương cô gái mình yêu.
Tiếu Nhiễm phiền toái đưa lưng về phía Cố Mạc nhưng trong lòng lại không hề thấy bình tĩnh.
Anh là nguyên nhân lớn nhất quấy nhiễu cô.
Cô có thể cảm nhận được hô hấp nóng bỏng của anh đang phun ở cần cổ cô.
Anh tựa gần cô biết bao nhiêu chứ?
Cô không dám quay đầu, sợ sẽ thấy ánh mắt thâm tình lại bị anh mê hoặc.
Vì lúc này vị trí của cô và Tưởng Y Nhiên vẫn ngang hàng trong tim anh, cô phải quyết tâm ngoan độc.
Cả đêm này Cố Mạc cũng không ngủ, cứ chăm chú nhìn Tiếu Nhiễm ngủ mất. Lúc Tiếu Nhiễm ngủ, anh cũng dựa vào bên cạnh mà ngủ mất.
Sau khi Tiếu Nhiễm tỉnh lại đã gần mười giờ.
Cô mơ màng ngồi dậy, định đi toilet thì thấy Cố Mạc đang nằm úp sấp bên giường, khuôn mặt đã lún phún râu.
Anh cũng mệt mỏi lắm đúng không?
Cô lặng lẽ vươn tay, sờ râu của Cố Mạc.
Vừa mới khẽ chạm vào, cô đã cảm thấy hơi đau tay.
Cô đột nhiên nhớ lại lúc còn yêu nhau, khi anh đi công tác cô còn sờ sờ khuôn mặt lún phún râu của anh qua màn hình điện thoại. Lúc đó thật ngọt ngào biết bao.
Cô thu tay lại, bối rối chạy vào phòng tắm.
Sợ để Cố Mạc thấy hai hàng nước mắt và con người đẫm lệ của cô, cô phải hắt nước lạnh lên mặt rất lâu.
Cố Mạc cảm thấy có người sờ sờ mặt mình, chờ lúc anh muốn nắm lấy bàn tay mềm mại đó thì không bắt được cái gì. Khi mở mắt lại, nhìn thấy giường hỗn độn.
"Nhóc con!" Anh vội vàng đứng dậy, lớn tiếng hô.
Tiếu Nhiễm vừa lau tóc vừa ngó từ phòng tắm ra, "Tôi đây!"
Cố Mạc lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Lúc tỉnh lại không thấy cô, anh đã nghĩ rằng cô lại tức giận mà trốn đi.
Anh tiến lên phía trước, nhận lấy khăn mặt lau tóc giúp cô.
"Để tôi tự làm!" Tiếu Nhiễm định lấy lại khăn mặt về.
"Em gội đầu bằng nước lạnh sao?" Cố Mạc không trả lại khăn cho cô, nhăn mày lại, bất mãn hỏi.
"Trời nóng!" Tiếu Nhiễm nhẹ giọng đáp lại một tiếng.
"Trời nóng nên em gội đầu bằng nước lạnh sao? Chẳng lẽ phải đợi khi đau đầu mới biết là khổ à?!" Cố Mạc hận không thể gõ gõ lên đầu Tiếu Nhiễm,
"Lần sau sẽ chú ý! Ông già ạ!" Tiếu Nhiễm giật khăn lại rồi trở về phòng tắm. Tuy Cố Mạc nói lảm nhảm nhiều khiến người ta có chút phiền nhưng cô vẫn cảm thấy ấm áp. Cô phải chạy trốn nếu không cứ tiếp tục như thế cô sẽ buông tay đầu hàng mất.
Cố Mạc đi theo vào phòng tắm, lấy lược đứng đằng sau Tiếu Nhiễm, nhẹ nhàng chải tóc cho cô: "Có đau không?"
Tiếu Nhiễm vừa định lắc đầu đã bị Cố Mạc làm đau.
"Thật xin lỗi!" Cố Mạc vội vàng nói, "Sau này anh sẽ luyện tập lại!"
"Luyện tập? Được, tốt nhất là hiện giờ anh nên đi tìm một cô nhân tình mà luyện tập đi!" Tiếu Nhiễm trừng mắt nhìn Cố Mạc.
Nghe cô nói vậy, Cố Mạc thất thần một chút rồi cười vui vẻ, "Em nói đúng! Anh sẽ nuôi một con chó con!"
Tiếu Nhiễm khẽ hừ nhẹ một tiếng, khóe miệng nở nụ cười ngọt ngào.""