“Ăn cơm trước đã.” Bà nội Cố cho cháu gái một ánh mắt, ý bảo cô không cần khuyên Tiếu Nhiễm nữa.
Đứa nhỏ này bị thương quá nhiều, xem ra bà phải ra mặt rồi.
Một người phế nhân như bà xem ra cũng có chút tác dụng.
Nhớ lại, bà nội Cố lại vui vẻ nở nụ cười.
Lúc ăn cơm, bà nội Cố thấy Tiếu Nhiễm vẫn cúi đầu bới cơm trong bát, liền cười nói: “Nha đầu Nhiễm, mẹ cháu biết cháu thích ăn tôm, đã tự tay làm cả một bàn lớn cho cháu, cháu nên ăn nhiều một chút.”
Tiếu Nhiễm ngẩng đầu, tim đập mạnh và loạn nhịp nhìn bà nội.
“Cháu không ăn mẹ cháu sẽ thương tâm.” Bà nội Cố phụng phịu nói.
“Cháu ăn!” Tiếu Nhiễm nghe được bà nội nói, đầu óc mới tỉnh táo lại. Mẹ tự tay làm tôm cho cô, biết điều này, cô cảm kích nhìn mẹ, trong lòng đầy ấm áp. Đột nhiên cô rất muốn khóc.
Bà nội Cố liếc mắt ra hiệu cho Cố Mạc.
Cố Mạc cảm kích gật đầu, lấy con tôm, bóc xong liền đặt vào trong đĩa của cô.
“Mau ăn đi!” Bà nội Cố hiền lạnh hống cô.
Tiếu Nhiễm xấu hổ nhìn bà nội.
Cô không ăn sẽ làm bà nội thương tâm.
Ăn, đó là tiếp nhận sự cưng chiều của Cố Mạc.
Cô lại có thể lạnh lùng với anh được sao?
“: Tiếu Nhiễm, không hợp khẩu vị con à, có phải không đủ cay không?” Chu Cầm quan tâm hỏi han.
“Không... không có... ” Tiếu Nhiễm nhanh chóng kẹp tôm lên nhét vào trong miệng, vừa haha cười nói: “Ngon lắm ạ, con thích nhất là ăn tôm, cảm ơn mẹ!”
“Thích vậy thì ăn nhiều một chút! Cố Mạc, bóc đi!” Chu Cầm nhàn nhạt nhìn con trai.
“Tuân lệnh!” Cố Mạc hiếm có khi cười.
Tiếu Nhiễm đâm lao phải theo lao, không thể không ăn một đống tôm mà Cố Mạc tự tay bóc.
Nhìn thấy Cố Mạc cười đến tận mang tai, Tiếu Nhiễm chỉ muốn kêu lên “Trời ạ.”
“Em thích ăn, mỗi ngày anh đều bóc cho em.” Cố Mạc thâm tình nhìn cô.
Tiếu Nhiễm rất không cao hứng nhìn anh hừ một tiếng.
Cố Mạc làm bộ xem không hiểu, vẫn đang vui vẻ bóc tôm.
“Anh cả, em cũng muốn.” Cố Tương hâm mộ nói.
“Anh bóc cho em.” Tần Viễn Chu nhanh chóng cầm lấy một con, thật sự bóc.
Nhìn thấy vỏ tôm đâm vào tay anh, Cố Tương lập tức nói: “Em đùa anh em thôi.”
“A... ” Lúc này Tần Viễn Chu mới ném con tôm xuống, lau tay sạch sẽ, cầm lấy đũa hỏi cô: “Em muốn ăn gì?”
“Đậu phụ và ốc hấp.” Cố Tương chỉ vào hai món đồ ăn ở xa.
Tần Viễn Chu lập tức đứng lên giúp cô lấy đồ.
Cố Nhiên thấy người ta như thế, bắt đầu hầu hạ Giai Tuệ.
Bà nội Cố tươi cười nhìn bọn họ, cảm động nói: “Hi vọng hàng năm đều tốt đẹp như vậy.”
Tiếu Nhiễm cắn môi một cái.
Tốt đẹp này nên chấm dứt thôi.
Cô và Cố Mạc không nên được tính ở trong đó.
Cố Mạc cầm tay Tiếu Nhiễm, thành khẩn nói: “Anh sẽ cho em hạnh phúc, sẽ cưng chiều em cả đời.”
Tiếu Nhiễm rút tay ra, cúi đầu.
Cô không muốn ầm ĩ với anh trước mặt bà nội và cha mẹ chồng.
Nhưng cô thật sự mệt mỏi, bi thương.
Bà nội Cố thấy cô đã ăn được nhiều, cười nói với cô: “Nha đầu Nhiễm, bà nội hơi mệt, cháu đẩy bà về phòng nghỉ ngơi một lát.”
“Được ạ.” Tiếu Nhiễm lập tức đứng dậy, phụ giúp bà nội Cố về phòng ngủ.
Cố Nhiên muốn hỗ trợ liền bị Vương Giai Tuệ túm lấy.
“Chị dâu không thể ôm bà nội lên được.”
“Anh bị ngu dốt rồi hả?” Vương Giai Tuệ kẹp một con tôm lên nhét vào miệng anh.
Lúc này Cố Nhiên mới bừng tỉnh.
“Anh, ngay cả bà nội cũng giúp anh. Anh không bắt lại chị dâu nhỏ được thì quá sợ rồi.” Cố Nhiên chế nhạo nói.