Editor: Quỷ Quỷ
Cố Mạc không có ở đây ngày ngày đều giống nhau, có chút bình thản, đến trường, ăn cơm, đến bệnh viện thăm cha, bận rộn thi cử cả tháng. Cố Mạc đi gần một tuần, mỗi ngày đều nói mai sẽ về, nhưng ngày mai ấy vẫn không đến. Buổi tối lúc nhìn vào Facechat, cô nghiến răng nghiến lợi nói:”Chú, anh nếu vẫn không trở về thì đừng bao giờ về nữa!”
“Ngoan, chậm nhất là hai ngày, anh nhất định sẽ trở về.” Cố Mạc giơ bàn tay lên thề.
“Thật là hai ngày? Không phải hai ngày rồi lại hai ngày chứ?” Tiếu Nhiễm không nóng nảy, u oán nói. Cô cũng biết anh nhiều việc, nhưng anh đã đi một tuần rồi, tối cô ngủ có đá chăn ra cũng không có ai trông nom.
Rất nhớ anh!
“Cam đoan chậm nhất là hai ngày.” Cố Mạc vừa cười vừa thề.
“Tin anh một lần.” Tiếu Nhiễm bĩu cái miệng nhỏ nhắn
“Hôm nay đi đâu chơi rồi?” Cố Mạc thấy cô vẫn đang mất hứng, liền mở miệng dỗ dành.
“Ở bệnh viện chăm cha một ngày.” Tiếu Nhiễm ngồi lên giường nói.
“Ông…vẫn chưa xuất viện?” Cố Mạc nhíu mi một chút. Tiếu Bằng Trình chỉ làm tiểu phẫu tim mạch, bình thường nếu không có vấn đề gì thì bốn năm ngày có thể xuất viện, thế nhưng lại kéo dài một tuần lễ.
“Cha hai ngày nay bị dị ứng thuốc, hôm kia truyền dịch đột nhiên thở dốc, mạch máu đều thâm tím, may mắn bác sĩ có kinh nghiệm dày dạn, cấp cứu cho cha em kịp thời. Hôm đó tình huống rất nguy hiểm, làm em sợ muốn chết.” Tiếu Nhiễm nhớ lại trong lòng vẫn còn sợ hãi.
“Dị ứng thuốc không đáng sợ.” Cố Mạc dịu dàng khuyên nhủ.
“Chú, nói cho anh một tin tốt, cha em ngày mai xuất viện rồi.” Tiếu Nhiễm vui vẻ nói.
“Vậy thì tốt. Chăm sóc ông ta cho tốt.” Cố Mạc lâm vào trầm trư.
“Chú, nếu mai anh về thì tốt biết bao.’’
“Có mấy sản phẩm xin nhập vào danh sách phát triển y học, vẫn đang chờ tin tức. Mấy ngày nay rất quan trọng, anh thực sự không bứt ra được.” Cố Mạc nghiêm túc trả lời. Anh mấy ngày nay không ngừng gặp mặt các chuyên gia, lãnh đạo trong ngành, thảo luận chu toàn, các vấn đề mới không ngừng xuất hiện. Anh không lo sản phẩm của mình không được thông qua, mà là trưởng phòng Vương muốn khảo sát nhiều lần.
“Anh đừng để ý đến em, em muốn đi ngủ sớm.” Tiếu Nhiễm lập tức đau lòng quan tâm nói. Anh nhiều việc như vậy mà đêm nào cũng facechat với cô, không biết có làm chậm trễ công việc của anh không?
“Ngủ sớm? Tại em xem phim qua nhiều đúng không?” Cố Mạc nghe xong, không hỏi bật cười.
“Chú cũng xem ‘Bạn gái của anh ngủ sớm’?” Tiếu Nhiễm tò mò hỏi.
“Không có thời gian. Hôm họp lớp cũ nghe được người ta tán gẫu qua.”
“Cũng đúng. Chú một người còn giỏi hơn mười người.” Tiếu Nhiễm kéo má, buồn bã nói,”Chú, không được mệt quá đâu đấy.”
“Anh ở trên giường cũng một người giỏi hơn mười người. Không tin chờ anh về rồi chúng ta sẽ nghiên cứu thật kỹ.” Cố Mạc cười xấu xa nói.
“Chú, anh có thể nói chuyện tử tế hơn không?” Tiếu Nhiễm phồng hai má, giận dữ trừng mắt nhìn Cố Mạc.
Hai ngày nay anh vẫn luôn trêu chọc cô, làm cô ngượng ngùng nói chuyện với anh.
Cố Mạc nở nụ cười nhưng lát sau lại nghiêm túc ra lệnh:”Mau ngủ.”
“Anh thật sự muốn nuôi em thành heo.” Tiếu Nhiễm bất mãn kháng nghị.
Cố Mạc nhíu mi một chút.
“Không bắt em ngủ cũng bắt em ăn no. Anh xem xem, bụng em phình ra hết rồi!” Tiếu Nhiễm đem IPAD quay vòng quanh eo.”Anh xem xem, bao công đi bơi đều công cốc hết rồi!”
“Vậy là tốt lắm. Cái ôm rất có tâm.” Cố Mạc vui vẻ cười rộ lên.
“Có tâm cái đầu anh!” Tiếu Nhiễm tức tối quát lên, “Ngày mai anh mau gọi cho bà quản gia, không được tẩm bổ cho em nữa, từ ngày mai em muốn ăn chay!”