Editor: Nhã Y Đình
Trên đường về Cố gia, tinh thần Tiếu Nhiễm vẫn hoảng hốt.
Cố Mạc dừng xe, khom lưng giúp Tiếu Nhiễm còn đang đi vào cõi thần tiên cởi dây an toàn. Sau đó, cố gắng dịu giọng hết mức có thể: "Nhóc con, về nhà rồi!"
"A..." Tiếu Nhiễm mờ mịt đáp lại một tiếng, mở cửa xe theo bản năng.
Lúc đứng ở cửa nhà cũ, đột nhiên cô có cảm giác đã qua cả một kiếp người, không dám tiến lên một bước.
Cố Mạc đi đến bên cạnh Tiếu Nhiễm, nắm chặt tay cô: "Đi thôi! Bà nội đang chờ!"
Tiếu Nhiễm muốn dùng sức rút khỏi bàn tay của Cố Nhiên nhưng lại bị nắm càng chặt. Sức lực của Cố Mạc rất lớn! Hóa ra, trước kia cô có thể dễ dàng tránh thoát bàn tay của anh là vì anh ngầm cho phép. Nếu lúc đó, anh không đồng ý thì cho dù cô có dùng toàn bộ sức lực cũng không thoát được.
Cô hoảng loạn không thôi.
"Không cần sợ. Đây cũng là nhà em!" Cố Mạc lấy tay kia vén tóc Tiếu Nhiễm ra sau tai, dịu dàng nói.
"Đã không..." Tiếu Nhiễm vừa định phản bác lại đã bị Cố Mạc lấy tay chặn môi cô lại.
"Nhóc con, cho dù ly hôn hay không, đây vẫn là nhà em. Chúng ta đều là người nhà của em!" Giọng nói của Cố Mạc khàn khàn, ánh mắt thâm tình nhìn Tiếu Nhiễm.
Tiếu Nhiễm lui về sau một bước, né tránh ánh mắt thâm thúy của Cố Mạc.
Cô đã không còn nhà nữa rồi.
Người nhà đối với cô càng là một điều xa xỉ.
"Anh cả, lời nói của anh thật khiến em cảm động nha! Em phải tốc ký để lấy tư liệu viết tiểu thuyết!" Cố Tương phá vỡ sự trầm mặc giữa hai người.
Tiếu Nhiễm mơ hồ chớp mắt nhìn Cố Tương.
Đây rốt cuộc là sao chứ?
Tác giả đều giống như chị ấy sao?
Cái gì cũng muốn làm tư liệu viết tiểu thuyết!
Cố Mạc lạnh nhạt liếc mắt nhìn Cố Tương một cái rồi nắm tay Tiếu Nhiễm đi vào trong.
Vương Giai Tuệ giơ ngón cái lên với Cố Tương.
"Chị là chuyên gia tình yêu! Đối phó với Tiểu Nhiễm, chỉ là chuyện nhỏ!" Cố Tương kiêu ngạo cười nói.
"Đúng vậy!" Vương Giai Tuệ cười khẽ, hỏi, "Chuyên gia tình yêu, hôm nay phải nhờ vào chị đó!"
"Còn có em đó!" Cố Tương vỗ vỗ bộ ngực của Vương Giai Tuệ.
Vương Giai Tuệ khoác lên vai Cố Tương, dùng sức gật đầu.
Tiếu Nhiễm bị Cố Tương nói mà ngơ ngẩn bị Cố Mạc kéo vào nhà. Thấy bà nội Cố đẩy xe lăn ra đón cô, cô vội vàng chạy tới, khom người ôm lấy bà cụ: "Bà nội, Tiểu Nhiễm đến thăm bà!"
Hốc mắt bà nội Cố đỏ lên, "Con nên đến thăm bà già này sớm hơn. Bà luôn ngóng con về. Hôm tiệc đính hôn của Cố Nhiên, bà chỉ thấy con có một lúc. Con khiến bà nội nhớ con muốn chết đó!" Bà nội Cố vừa khóc, vừa vỗ lưng Tiếu Nhiễm.
"Đều là Tiểu Nhiễm bất hiếu!" Tiếu Nhiễm tự trách, cắn môi.
Mặc kệ cô và Cố Mạc có như thế nào thì bà nội cũng thật sự thương yêu cô, ba mẹ chồng cũng đối xử với cô rất tốt.
Cô không nên đoạn tuyệt toàn bộ quan hệ với người Cố gia, làm như vậy thì quá tuyệt tình.
"Con biết là tốt rồi!" Bà nội Cố vừa khóc vừa cười, "Về sau con thường xuyên đến thăm bà nội là được rồi!"
"Vâng!" Tiếu Nhiễm dùng sức gật đầu.
"Chị dâu nhỏ, nếu chị đã đồng ý với bà nội thì ngàn vạn lần không được nuốt lời đó!" Cố Tương cười khẽ, lắc lắc ngón tay với Tiếu Nhiễm.
Đột nhiên Tiếu Nhiễm cảm giác rơi vào hang hồ ly.
Cô buông bà nội, quay đầu nhìn Cố Mạc.
Cố Mạc vô tội chớp chớp mặt.
Tiếu Nhiễm hơi bĩu môi với Cố Mạc.
Anh muốn dùng bà nội để giữ cô lại sao?
Anh biết cô không thể từ chối bà nội được.
Thằng cha đáng chết!
Anh lại dùng thủ đoạn cạnh tranh với đối thủ trên thương trường mà áp dụng với cô.
Cô có thể thắng sao?
"Nhóc Tương, Giai Tuệ, sao Viễn Chu và Cố Nhiên còn chưa về?" Bà nội Cố nhìn thấy Cố Tương và Vương Giai Tuệ đi vào, lại không thấy hai người đàn ông bám vợ kia đâu, nói sang đề tài khác.