Tiếu Nhiễm ngồi trên sườn núi, vừa nhìn thành phố A, vừa thì thào tự nói: “Ông ngoại, cháu ly hôn rồi.”
“Nhất định là ông đang trách cháu không biết phân biệt đi? Cố Mạc là người cháu rể mà ông vừa ý.”
“Nhưng cháu không thể yêu anh ấy.”
“Chúng cháu ở bên nhau, chỉ biết có thương tổn.”
Tiếu Nhiễm dùng sức hít mũi, cố nén nước mắt, ngẩng đầu lên, cười nhìn bầu trời, nước mắt cứ không cách nào chảy ngừng được.
Cô không phải là không yêu, mà là không thể yêu.
Cô hại chết người thân của mình, chỉ còn mỗi Cố Mạc.
Dù cho hận anh hại chết baby, cô cũng không thể ngừng yêu anh, không cách nào nhìn anh bị mình khắc chết.
Vẫn ở thành phố A, cô sẽ điên mất.
Cho nên côi gọi điện cho Trác Liệt, nhờ anh đưa cô đi.
Nếu không có Trác Liệt, cô không có đồng nào trong ngừoi thì không thể đi ra khỏi thành phố A.
Từ thành phố A đến đây, trên người cô chỉ có một thứ duy nhất đáng giá: nhẫn kết hôn.
Cô bỏ qua hết tất cả, chính là chỉ không muốn giữ lại nhẫn kết hôn.
Đó là kỷ niệm của cuộc hôn nhân này.
Là thứ duy nhất để cô nhớ đến Cố Mạc.
Đúng thế, cô nhớ anh.
Cuộc hôn nhân này lamf cho cô mất hết tất cả, cô lại vẫn nhớ đến anh.
Cô không muốn yêu hèn mọn như thế, nhưg không có cách nào khống chế trái tim của mình.
Nếu như khống chế được, thì đã không gọi là tình yêu.
Tình yêu và cả sự hận thù của cô đều dành cho anh.
Trác Liệt đi lên núi, nhìn thấy Tiếu Nhiễm, liền cười lớn tiếng gọi: “Tiếu Nhiễm, anh đoán là thể nào em cung đến đây nhìn ông ngoại.”
“Sau khi ông ngoại chết, em vẫn chưa quay lại.” Tiếu Nhiễm quay đầu liếc mắt nhìn nấm mộ của ông, sầu não nói.
Sau khi ông chết, cô còn có ba và Cố Mạc.
Hiện giờ, cô không có gì cả.
Đột nhiên hai mắt lại đẫm lệ sương mù.
Trác Liệt nhìn thấy, lại tiến lên ôm lấy cô: “Đừng đau khổ. Chúng ta cũng là người nhà của em.”
Tiếu Nhiễm gật đầu.
Người nhà.
Bác chính là người duy nhất mà cô có thêr tìm đến.
Nhưng dù sao bọn họ cũng không phải là ba, không có cách nào cưng chiều cô giống như ba.
Bi thương tràn ngập trái tim cô.
“Ba săn được một con chim trĩ. Đi, xuống núi ăn cơm.” Trác Liệt dắt tay Tiếu Nhiễm, như một người anh trai bảo vệ cho người em gái, che chở cho cô xuống núi.
Ba của Trác Liệt vừa thấy Tiếu Nhiễm, lập tức hào sangr cười nghênh tiến lên: “Tiếu Nhiễm đã trở về? Bác gái cháu hầm gà cho cháu đấy.”
“Bác ấy lại khách khí rồi.” Tiếu Nhiễm nói.
Bác Ngạn nhíu mày, bất mãn kháng nghị: “Đứa nhỏ này, người một nhà không nói như thế.”
“Vâng, cháu không hề nói cảm ơn.” Tiếu Nhiễm cười.
Nhìn thấy cô cười, TRác Liệt thở phào nhẹ nhõm.
Tiếu Nhiễm trở về mấy ngày nay, vẫn không cười qua, có cũng chỉ có lệ.
Có lẽ có một ngày, cô có thể quên đi nỗi đau mất ba và ly hôn.
Bác Ngạn mang canh gà đã hầm xong đi ra, cười gọi cô: “Tiếu Nhiễm, mau tới nếm thử.”
Tiếu Nhiễm còn chưa mở miệng, Trác Liệt liền chạy tới, khom lưng dùng sức hít vào: “Thơm quá.”
“Không có phần của con.”Bác Ngạn đánh vào tay của con trai, cười nói.
“Tiếu Nhiễm, anh bị thất sủng rồi.” Trác Liệt gãi đầu, hắc hắc cười.
“Không sao, em chiều anh.” Tiếu Nhiễm gắp miếng gà đặt vào trong bát của Trác Liệt: “Anh họ, nếm xem có thơm không.”
Trác Liệt cầm thịt gà lên, vừa gặm vừa nói: “Có MỘT EM gái thật tốt.”
“Nhưng là. Sau này con phải bảo vệ em gái cho tốt.” Bác trai căn dặn con trai.
Tiếu Nhiễm đã bị nhiều thương tổn như thế, suy nghĩ một chút sẽ thấy rất đáng thương.
Sau này gánh nặng bảo vệ cô sẽ thuốcj về nhà bọn họ