Editor: Nhã Y Đình
Nghe thấy mấy người giúp việc trong gia đình thì thầm to nhỏ, bà nội Cố mới biết được tin cháu trai và cháu dâu sắp ly hôn, tức giận kêu người đưa bà cụ đến bệnh viện.
Vừa vào phòng bệnh, bà cụ đã vung gậy lên, đánh mạnh vào chân Cố Mạc: "Thằng nhóc xấu xa này!"
Chịu đựng đau đớn, cổ họng Cố Mạc cũng chẳng rên một tiếng.
"Bà nội!" Cố Nhiên vội vàng chạy đến, một tay giữ chặt gậy trong tay bà nội, "Cả người anh trai bị thương, bà không đau lòng sao?"
"Đó là nó đáng bị vậy! Cháu dâu bà tốt như thế, chẳng những nó đánh đến mức con bé sinh non, lại còn muốn ly hôn với nó!" Bà nội Cố tức giận nói.
"Đáng đánh!" Không biết từ lúc nào Cố Tương đã xuất hiện ở cửa phòng bệnh.
"Nhóc Tương?" Bà nội Cố thấy cháu gái, lập tức vui vẻ quay đầu.
"Con và Viễn Chu lấy giấy chứng nhận PMG cho tập đoàn Bằng Trình ở Bắc Kinh. Không nghĩ rằng mới đi có vài hôm thôi mà ở đây đã loạn cào cào như vậy. Anh, anh được đó! Bạo lực gia đình!" Cố Tương ngạo mạn liếc anh trai, bất mãn hừ một tiếng.
"Chuyện lấy giấy chứng nhận PMG như thế nào rồi?" Cố Mạc ngồi dậy, không quan tâm đến em gái trêu chọc, nghiêm túc hỏi.
"Không phụ sứ mệnh!" Cố Tương kiêu ngạo kéo tay Tần Viễn Chu, cười nói, "Ông xã em đã thay anh giải quyết. Nhưng mà anh à, anh phải tìm cách giữ chị dâu nhỏ lại đó!"
"Đây là hai việc khác nhau!" Cố Mạc lạnh nhạt cười một chút.
Anh không định nói, quyết định ly hôn, anh còn đau khổ hơn bất cứ ai.
Nhưng mà anh phải làm như vậy, bởi vì Cố Nhiên cố ý rời đi.
Tình yêu của Tiểu Nhiễm với anh đã biến mất cùng bé con rồi.
Anh không có quyền để giữ cô nữa.
"Cái gì mà hai việc khác nhau? Mày không giữ được cháu dâu bảo bối của bà, bà sẽ liều mạng với mày!" Bà nội Cố bất mãn, trừng mắt nhìn Cố Nhiên=m.
"Bà nội, chuyện gì con cũng có thể đồng ý với bà nhưng chuyện này không thể!" Cố Mạc bình tĩnh nhìn bà nội, không chút lưu luyến nói.
"Cái thằng nhóc bất hiếu này! Tức chết tôi rồi!" Bà nội Cố lại vung gậy lên, đập lên người Cố Mạc.
Cố Mạc cũng chẳng kêu tiếng nào, mặc cho gậy của bà nội đập vào trán, máu tươi nhiễm đỏ băng gạc.
"Mày.....Mày....." Bà nội Cố tức giận đỏ bừng mặc, ngón tay run run chỉ vào Cố Mạc.
"Bà nội, xin bà bớt giận!" Cố Nhiên vội vàng ngồi xổm xuống trước mặt bà nội, vừa vuốt ngực vừa trấn an bà.
Nếu anh biết lái xe đưa bà nội đến bệnh viện thì nhất định sẽ ngăn cản.
Lái xe cũng thật ngu mà!
Những lúc thế này mà ông ta còn đưa bà nội đến đây sao?
Khiến bà nội tức giận, ba mẹ không lột da anh à?
"Tiểu Nhiên, con khuyên anh trai con cho bà! Bà nội chỉ muốn Tiểu Nhiễm là cháu dâu thôi!" Bà nội ra lệnh như trẻ con.
"Bà nội, anh trai con có bao giờ nghe lời con nói chứ? Đây không phải là bà đang làm khó con sao?" Cố Nhiên gãi đầu, khó xử thở dài.
"Cố Mạc!" Bà nội Cố trừng mắt nhìn Cố Mạc.
"Anh à, anh đừng khiến bà nội tức giận!" Cố Tương nháy mắt với Cố Mạc, ý nói anh mau chóng đồng ý với bà đi.
Cố Mạc trầm mặc nhìn mọi người, không gật đầu.
"Tức chết tôi rồi!" Bà nội Cố ôm ngực, khó chịu nói.
Cố Nhiên thấy sắc mặt bà nội trắng bệch, lập tức ôm bà lên ghế sô pha.
"Bà nội!" Cố Mạc kinh hoảng nhảy khỏi giường, chạy tới xem.
"Đồng ý với bà nội, bà nội sẽ không tức giận nữa!" Bà nội Cố cầm tay Cố Mạc, cố chấp ra lệnh.
Nghe bà nội nói vậy, Cố Nhiên và Cố Mạc cũng thả lỏng.
"Bà nội, con không muốn làm cho Tiểu Nhiễm khó xử. Bà chờ con theo đuổi cô ấy!" Cố Mạc ngồi xổm trước mặt bà nội, nghiêm túc nói.
"Thế này còn được!" Bà nội Cố cười hì hì, vui vẻ giống như trẻ nhỏ