Editor: Chi Misaki
Chu Cầm sau khi kiểm tra xong cho Tiếu Nhiễm, liền nhẹ giọng hỏi: "Có đau không?"
Tiếu Nhiễm cau mày, khẽ gật đầu.
Nhìn đến mẹ chồng, nước mắt cô liền ngừng không được mà tràn mi.
Chu Cầm cho cô một nụ hôn thân thiết của người mẹ.
Chu Cầm ngồi ở bên giường, nhẹ vỗ về mái tóc dài của Tiếu Nhiễm: "Đứa nhỏ đáng thương."
"Mẹ!" Tiếu Nhiễm khống chế không nổi, nhào vào lòng Chu Cầm.
"Mẹ sẽ không biện hộ cho Cố Mạc. Con không cần tha thứ cho nó. Đàn ông mà bạo hành như thế, tất phải trừng phạt thích đáng!" Chu Cầm vì Đại Nghĩa Diệt Thân, nghiêm túc nói.
"Mẹ..." Tiếu Nhiễm ủy khuất ôm lấy Chu Cầm."Baby không còn."
"Con còn trẻ." Chu Cầm vừa vỗ lưng Tiếu Nhiễm, vừa an ủi cô."Về sau vẫn còn cơ hội."
"Không còn cơ hội nữa rồi!" Tiếu Nhiễm nén lệ nói, "Mẹ, con muốn ly hôn. Xin mẹ hãy tha thứ cho con."
"Ly hôn?" Chu Cầm hoảng sợ, "Trừng phạt thôi là đủ rồi. Không cần phải ly hôn chứ?Người một nhà chúng ta đều rất thích con."
"Con không còn cách nào có thể tiếp tục sống với anh ấy nữa." Tiếu Nhiễm kiên trì, "Người anh ấy yêu duy nhất vẫn là Tưởng Y Nhiên.Mà con ở trong mắt anh ấy cùng với Tưởng Y Nhiên mãi cũng chỉ là một tội nhân. Không bằng để cho con rời đi, anh ấy sẽ được tự do. Anh ấy muốn yêu Tưởng Y Nhiên như thế nào cũng được, cũng không cần bận tâm đến con nữa." Tiếu Nhiễm càng nói càng khổ sở, nghẹn ngào đế thất thanh.
"Đứa ngốc. Con thấy nó còn chưa đủ thích con sao?" Chu Cầm thở dài.
"Con không thắng nổi Tưởng Y Nhiên." Tiếu Nhiễm chua sót nói.
"Mẹ ngược lại cảm thấy người nó yêu thật lòng chính là con. Tưởng Y Nhiên cùng Tiểu Mạc lớn lên, chuyện hai đứa có tình cảm thân thiết với nhau là chuyện đương nhiên. Thằng bé là bị động tiếp thu. Mà con là người ngoài mong đợi khiến thằng bé không thể kháng cự. Tiểu Nhiễm, con chỉ là không thắng nổi ý thức trách nhiệm trong lòng thằng bé thôi. Khi Tiểu Mạc biết được người mà trong lòng thằng bé yêu sâu đậm lại là người hại chết mẹ của Tưởng Y Nhiên, ý thức trách nhiệm sản sinh ra khiến thằng bé cảm thấy trong tâm đầy tội lỗi. Cho thằng bé thời gian, nhất định nó sẽ suy nghĩ cẩn thận." Chu Cầm thấm thía nói.
Không phải bà muốn che chở cho con trai mình, mà là bà không nỡ mất đi một người con dâu như Tiếu Nhiễm.
"Mẹ, người không cần khuyên con. Lòng con đã quyết rồi." Tiếu Nhiễm rời khỏi vòng ôm của Chu Cầm, lau khô nước mắt, thật lòng nói.
"Thật sự không thể thay đổi tâm ý sao?" Chu Cầm thật cẩn thận nhìn Tiếu Nhiễm, "Nếu con vẫn còn tức giận, mẹ sẽ thay con đánh nó một trận."
"Không cần! Anh ấy vừa mới bị thương, còn chưa có khỏi!" Tiếu Nhiễm lập tức ngăn cản.
"Còn có thể đau lòng thay nó, chứng tỏ tình yêu trong con sâu đậm hơn hận thù." Chu Cầm thở dài, "Tiểu Nhiễm, mẹ không khuyên con, mặc kệ có li hôn hay không, con đều là con dâu được mẹ chấp thuận."
"Mẹ!" Tiếu Nhiễm một lần nữa lại nhào vào trong lòng Chu Cầm."Kiếp sau, con muốn làm con gái của mẹ."
“Được!" Hốc mắt Chu Cầm liền ẩm ướt.
Bà không phải là người giỏi biểu đạt, nhưng bà thực sự yêu thương người con dâu là Tiếu Nhiễm này không khác gì so với tình yêu thương mà bà giành cho nha đầu Cố Tương kia.
Nếu Tiểu Nhiễm thực sự cùng Cố Mạc ly hôn, bà cũng sẽ rất khổ sở.
"Mẹ, tha thứ cho con!" Tiếu Nhiễm thấp giọng nỉ non.
Chu Cầm từng chút vuốt ve mái tóc của Tiếu Nhiễm, đau lòng thở dài: "Thật sự không còn cách nào có thể vãn hồi hả?”
Tiếu Nhiễm dùng lực gật đầu: "Con phải rời khỏi anh ấy. Trái tim của con không thể tiếp tục nhận thêm tổn thương một lần nào nữa. Con là người yếu đuối."
"Đứa nhỏ đáng thương!" Chu Cầm ôm chặt Tiếu Nhiễm vào lòng, nước mắt mặn chát của bà rơi trên hai gò má của Tiếu Nhiễm khiến cho lòng cô như bỏng rát.
Tiếu Nhiễm mỗi lần nghĩ muốn thay đổi chủ ý, nhưng nghĩ đến Cố Mạc, nghĩ đến ba, nghĩ đến ông ngoại, cô liền trở nên kiên định.
Ly hôn, là quyết định chính xác nhất của cô.