Chương 134: Thực của cô
Editor: Xẩm Xẩm
Hạ Minh căm tức đoạt lấy kéo, cắt bỏ váy.
Hạ Minh nhìn thấy váy đằng sau ngắn một đoạn lớn, không dám đứng lên, khổ sở băng băng bó bó chật vật ngồi xuông.
Tiếu Nhiễm lấy một chiếc áo phông đưa qua, ánh mắt chói lọi lóe sáng, nhẹ nhàng cười ngọt ngào: “Minh, mình có áo phông này, cậu lấy nó quấn quanh người đi.”
“Hạ Minh, em thấy đấy, Tiếu Nhiễm hào phóng thế nào, không nề hà giúp em, em còn không khẩn trương cảm ơn người ta?” giáo viên thấy Hạ Minh oán hận trừng mắt nhìn Tiếu Nhiễm, bất mãn nói.
Hạ Minh cắn chặt răng, từ trong kẽ răng hở ra một câu: “Cảm ơn!”
“Đừng khách sáo!” Tiếu Nhiễm cười đến sáng lạn: “Bạn học trong lớp thì nên yêu thương lẫn nhau. Đừng hại người khác cuối cùng lại thành hại mình.”
Hạ Minh lập tức đỏ bừng mặt. cô liền đoán được việc này là do Tiếu Nhiễm giở trò. Cái người bắn tung tóe này! Để xem về sau cô sẽ thu thập cô ta thế nào!
Cô quấn áo phông ở quanh hông, chật vật ngồi xuống.
Ninh Hạo cố nén cười, thưởng thức sự chật vật của Hạ Minh.
So với Hạ Minh âm hiểm, Tiếu Nhiễm lại thẳng thắn vô tư đáng yêu.
Tiếu Nhiễm lặng lẽ viết chữ cảm ơn xuống dưới tờ giấy, vụng trộm đưa cho Ninh Hạo.
Sau giờ học, Hạ Minh liền thu dọn sách vở, cũng chưa cả xin nghỉ với giáo viên, liền đánh xe về nhà thay quần áo.
Giữa trưa, Tiếu Nhiễm và Ninh Hạo ngồi trong quán cà phê, vừa uống vừa không nhịn được vui vẻ cười to: “Thực cười chết mình rồi!”
“Còn chưa cười hết sao?” Ninh Hạo dịu dàng cười yếu ớt, con ngươi sáng trong lấp lánh.
“Minh thấy Hạ Minh kia trộm gà không được còn mất nắm gạo, liền không dừng cười được!” Tiếu Nhiễm cười ở trên ghế sofa.
“Muốn cư xử chính trực, người muốn hại người khác, một ngày nào đó sẽ bị chính mình hại chết.” Ninh Hạo cười nói. Anh cũng rất muốn cười, nhưng anh đã nhịn xuống rồi.
“Uhm. Tuy mình không tin nhân quả báo ứng, nhưng là đường đêm đi nhiều khó tránh khỏi sẽ ướt giày. Hạ Minh ra tay với mình, mình chắc chắn sẽ không nương tay!” Tiếu Nhiễm nắm chặt quả đấm, vẻ mặt hung ác nói.
“Cậu bắt đầu răng dài rồi!” Ninh Hạo xẹt qua ý cười nhợt nhạt trong mắt.
“Nếu một người đào ra một ánh mắt của người khác, ánh mắt của người đó cũng nên bị đào ra.” Tiếu Nhiễm uy vũ nói.
“Có đạo lý.” Ninh Hạo đồng ý gặt đầu.
“Không nói làm cho người ta tức giận thật sự rồi. Ăn cơm.” Tiếu Nhiễm tiếp nhận mì hải sản từ người phục vụ, bắt đầu ăn uống thoải mái.
Ninh Hạo lộ ra ánh mắt thưởng thức, nhìn thoáng qua cô.
Cô không giả nhân giả nghĩa, thật sự khiến anh rung động.
Cơm nước xong, Ninh Hạo lại gọi thêm bánh ngọt, Tiếu Nhiễm vừa ăn bánh ngọt vừa nghe Ninh Hạo giảng bài, thỉnh thoảng hỏi vài vấn đề, nửa giờ rất nhanh đã trôi qua. Sau khi ăn hết bánh ngọt, thời gian vào lớp chỉ còn có 10 phút, hai người thu dọn đồ đạc, vội vàng chạy vào phòng học.
“Ăn ngon ăn no! Lớp trưởng, lần sau không ăn nhiều bánh ngọt nữa, mình sẽ thành đại mập mạp.” Tiếu Nhiễm chạy không kịp thở.
“Cậu ăn thành gì cũng rất đáng yêu.” Ninh Hạo cầm tay cô, kéo cô chạy vào trong lớp học.