Editor: Nhã Y Đình
"Tiếu Nhiễm, để mình đi nói sự thật cho anh cả biết!" Vương Giai Tuệ đứng dậy, định đi ra ngoài đã bị Tiếu Nhiễm ngăn lại.
"Không cần!" Giọng nói đau đớn của Tiếu Nhiễm vang lên, lắc đầu với Vương Giai Tuệ.
"Vì cái gì chứ?" Vương Giai Tuệ cau mày, khó hiểu hỏi, "Bạn không muốn rửa sạch nỗi oan này sao?"
"Không quan trọng!" Tiếu Nhiễm nhắm mắt lại, đau lòng trả lời.
Cố Mạc không tin tưởng cô như vậy, giải thích thì có ý nghĩa gì chứ.
Lòng cô tan nát.
Nếu đặt cô và Tưởng Y Nhiên lên bàn cân, anh sẽ chọn Tưởng Y Nhiên. Anh thà rằng tin tưởng Ứng Mẫn, cũng không tin tưởng cô. Chỉ cần cô có dính dáng đến những không may của người nhà Tưởng Y Nhiên, anh không chút do dự định tôi cô. Ở trong lòng nah, Tưởng Y Nhiên vĩnh viễn là điều quý giá nhất, không thể chạm tới. Đây là điều trái tim anh nghĩ.
Cô đã bị tổn thương đến cực hạn, không muốn tiếp tục yêu đau đớn như thế.
"Cái gì mà không quan trọng chứ? Chẳng lẽ bạn muốn cả đời này mang tội danh giết người sao?" Vương Giai Tuệ đau lòng hỏi, đôi mắt ầng ậc nước.
Tuy cô không có ba là triệu phú, cũng không có ông xã xuất hiện trong bảng xếp hạng của Forbes. Nhưng mà cô có mẹ thương, có bạn trai chiều. Nếu so sánh, cô còn hạnh phúc hơn Tiếu Nhiễm gấp một vạn lần.
Cô cực kỳ đau lòng cho người bạn này.
Cô ấy yêu quá hèn mọn, quá gian khổ. Lại còn quá nhiều người phá hoại như vậy.
"Nếu anh ấy tin tưởng mình.....!" Tiếu Nhiễm nghẹn ngào lên tiếng.
Thấy Tiếu Nhiễm khóc rống, Vương Giai Tuệ ngồi xuống, ôm lấy Tiếu Nhiễm: "Mình hiểu, Tiếu Nhiễm! Có lẽ ảnh cả không yêu bạn như lời anh ấy nói nhưng anh ấy đã tỉnh ngộ rồi! Cho anh ấy một cơ hội đi!"
"Không!" Tiếu Nhiễm dùng sức lắc đầu.
Dùng mạng của bé con mới đổi lấy sự tỉnh ngộ của anh, không phải quá đắt sao?
Nếu muốn sông hạnh phúc, vui vẻ với anh mà phải trả một cái giá đau đớn như thế không bằng kết thúc tại đây luôn.
Cô không muốn có bất kỳ ai chịu tổn thương nữa, bao gồm cả cô.
"Tiếu Nhiễm....." Vương Giai Tuệ còn định khuyên nhủ Tiếu Nhiễm nữa.
Tiếu Nhiễm kiên quyết lắc đầu.
Vương Giai Tuệ thở dài, hồi lâu không nói gì.
Cô không biết phải an ủi Tiếu Nhiễm như thế nào.
Nếu cô là Tiếu Nhiễm, ba vừa mất, lại đau đớn vì sảy thai mà nguyên nhân vì chồng, cô cũng sẽ không tha thứ đâu?
"Đồng ý với mình, đừng nói cho Cố Mạc!" Tiếu Nhiễm ngước đôi mắt đẫm lệ, nghiêm túc nhìn Vương Giai Tuệ.
"Được rồi! Tiếu Nhiễm, mặc kệ xảy ra chuyện gì đều phải nhớ rõ mình là bạn, đồng minh của bạn. Cho dù bạn quyết định thế nào thì mình sẽ ở bên cạnh bạn. Nhưng có một chuyện không được không nói lời từ biệt, chuyện gì cũng phải nói cho mình biết!" Vương Giai Tuệ nắm chặt tay Tiếu Nhiễm, nghiêm túc dặn dò.
Tiếu Nhiễm kinh ngạc trừng to mắt, "Sao mà bạn biết?"
Cô không nghĩ tới Vương Giai Tuệ lại có thể mẫn cảm như vậy. Lại có thể đoán được cô định làm gì.
"Bởi vì mình coi bạn là chị em tốt. Bạn đau thì mình cũng đau!" Hốc mắt Vương Giai Tuệ cũng ướt.
"Giai Tuệ!" Tiếu Nhiễm nhào vào lòng Vương Giai Tuệ, khóc lớn.
Cô cảm thấy thật may mắn. Cả đời này lại có một người bạn tốt, hiểu cô như vậy.
"Mình đồng ý với bạn! Mình đồng ý!"
Vương Giai Tuệ nghe thấy lời hứa của Tiếu Nhiễm, rốt cuộc cũng thả lỏng.
Nếu Tiếu Nhiễm đi mà không nói một lời nhất định vì khuôn muốn Cố Mạc biết hành tung của cô.
Nếu quả thực như vậy, anh cả sẽ điên mất.
Tuy rằng anh rất để ý Tưởng Y Nhiên nhưng dù sao Tiếu Nhiễm vẫn là người vợ duy nhất trong lúc này.
Để hai người tạm thời tách ra để bọn họ bình tĩnh một chút cũng là điều nên làm.
Vào lúc này đây, cho dù tái hợp, cũng sẽ có một sự đau lòng ngăn cách hai người.
"Không được hành hạ bản thân. Toàn bộ bất hạnh này đều không phải là lỗi của bạn. Là do số mệnh!" Vương Giai Tuệ an ủi Tiếu Nhiễm.