Editor: Nhã Y Đình
"Cố Mạc!" Tiếu Nhiễm khó xử nhìn Cố Mạc.
"Ngủ cùng với anh một lát! Đầu anh đau!" Cố Mạc ấn bả vai Tiếu Nhiễm xuống, khàn giọng nói.
"Sao vậy?" Tiếu Nhiễm lập tức vội vàng ngẩng đầu lên.
"Không có việc gì, có lẽ bị em chọc tức thôi!" Cố Mạc nửa đùa nửa thật nói.
"Đúng rồi, em xin lỗi! Anh đừng tức giận!" Tiếu Nhiễm hối hận khuyên Cố Mạc.
Anh bị thương nghiêm trọng như vậy mà cô còn làm phiền anh.
Cô quả thật không phải một người vợ tốt.
Về phía Tưởng phu nhân, cô nên đi nói chuyện với bà ta.
"Em nói rõ nguyên nhân thì anh sẽ không tức giận nữa!"
"Nguyên nhân thì em đã nói rồi đấy!" Tiếu Nhiễm cắn môi, trầm mặc.
Cố Mạc thông minh như vậy, chắc chắn là đoán được cô đang nói dối.
Cô nói nhiều sẽ sai nhiều.
Không thể khiến anh lo lắng, tức giận nữa.
"Nhóc con, khi nào em sẵn sàng thì nhất định phải nói cho anh biết!" Cố Mạc tì lên trán Tiếu Nhiễm, trịnh trọng nói: "Chuyện sát nhập công ty phải kéo dài. Mạc Y là quá khứ, GX mới là tương lại của chúng ta!"
Nghe Cố Mạc nói vậy, Tiếu Nhiễm cảm động rơi lệ. Cô nhẹ nhàng gật đầu một cái.
——
"Cái gì? Cố Mạc không đồng ý?" Tưởng phu nhân nghe thấy Tiếu Nhiễm không thuyết phục được Cố Mạc, tức giận rống lên, "Nhất định là cô không cố gắng thuyết phục nó!"
"Con đã cố gắng rồi! Nếu không sát nhập hai công ty lại thì tập đoàn Bằng Trình sẽ phá sản, Mạc Y cũng bị tổn thất. Mẹ nuôi hãy suy nghĩ cho Cố Mạc đi!" Tiếu Nhiễm nghẹn ngào, lo lắng khuyên bảo.
"Tôi nghĩ rằng cô định xóa sạch hình bóng của con gái ra khỏi trái tim Cố Mạc! Cô chờ đó! Tôi sẽ khiến cô ân hận cả đời!" Tưởng phu nhân điên loạn cười to.
Khiến cô ân hận cả đời?
Không phải Tưởng phu nhân định tự sát đó chứ?
"Mẹ nuôi! Mẹ nuôi!" Tiếu Nhiễm lo lắng hô lên nhưng điện thoại đã bị cắt.
Tiếu Nhiễm bối rối chạy ra khỏi bệnh viện, bắt taxi đến Tưởng trạch.
Ngàn vạn lần đừng gặp chuyện gì!
Ngàn vạn lần đừng tự sát!
Tiếu Nhiễm vừa gọi điện liên tục cho Tưởng phu nhân, vừa thầm cầu nguyện.
Tưởng phu nhân vẫn không nghe điện thoại, điều này khiến Tiếu Nhiễm cảm thấy bất an, cảm giác có chuyện gì sắp xảy ra.
Cố Mạc không tìm thất Tiếu Nhiễm thì rời khỏi phòng bệnh, hỏi y tá đi ngang qua: "Xin lỗi, cô có nhìn thấy vợ tôi đâu không?"
Y tá lắc đầu.
Cố Mạc bất đắc dĩ phải lấy di động, bấm một dãy số.
"Mấy người có thấy Tiếu Nhiễm không?"
"Cố tổng?" Một giọng nói lạnh lùng nhưng lễ phép vang lên, "Chúng tôi vừa thấy Cố phu nhân bắt một chiếc taxi rời khỏi bệnh viện!"
"Vì sao không báo cáo với tôi?" Cố Mạc tức giận chất vấn.
"Chúng tôi nghĩ rằng không quan trọng....."
"Cái gì gọi là không quan trọng chứ?" Cố Mạc tức giận rống to, "Chờ đến lúc cô ấy gặp nguy hiểm mới gọi là quan trọng sao? Tôi thuê các cậu làm gì, không nhớ rõ à?"
Cố Mạc rống xong, đầu lại cảm thấy đau.
Anh dựa vào vách tường ở hành lang, tay đè vết thương ở trên đầu, lo lắng đổ mồ hôi lạnh,
Tiếu Nhiễm không nói với anh tiếng nào đã một mình rời khỏi bệnh viện chắc chắn là có chuyện cực kỳ quan trọng.
Vì sao cô không chịu nói với anh?
Đầu tiên là bỏ dở việc sát nhập giữa hai công ty, anh cảm thấy cô có chút khác thường.
"Bảo vệ Cố phu nhân!"
"Cậu vẫn biết sao?" Cố Mạc tức giận nghiến răng nói.
"Tôi đã phái người theo dỗi rồi!"
"Nói cho tôi biết cô ấy đi đâu!" Cố Mạc day huyệt thái dương, lạnh lùng ra lệnh.
"Tôi hỏi lại!"
"Mau lên! Trễ sợ không kịp!" Cố Mạc vội vàng nói.
Không biết vì lý do gì, anh cảm thấy bất an.
Dường như sắp xảy ra chuyện gì đó.
Cúp điện thoại, anh dựa vào vách tường, nhíu chặt mi tâm, muốn giảm đau đớn ở đầu nhưng chẳng những không giảm ngược lại càng đau hơn.