Editor: Quỷ Quỷ
Tiếu Nhiễm làm xong bài tập liền lấy điện thoại di động ra, nhìn ảnh của Cố Mạc, do dự có nên lưu ảnh lại hay không.
Cố Mạc một ngày nay chưa gọi điện cho cô. Có thật là anh bận không, hay là đã quên cô rồi?
Cô buồng bực ném điện thoại di động lên trên bàn, cầm quần áo đi tắm rửa. Lúc cô quay lại, đã thấy điện thoại báo có mấy tin nhắn đến. Cô chạy nhanh đến ngồi đầu giường mở ra xem.
“Nha đầu, bụng còn đau không?”
“Đi ngủ rồi không được đạp chăn ra.”
“Điều hòa bật nhiệt độ cao, không thì cảm lạnh đấy”
“Đâu rồi?”
“Dậy rồi gọi điện cho anh.”
Tiếu Nhiễm nín cười:”Chú, em vừa đi tắm nên giờ mới nhận được tin nhắn của anh.”Cô gửi tin nhắn âm thanh đi, Cố Mạc lập tức trả lời. Là đúng lúc Cố Mạc cầm di động bên người hay là đang ngồi chờ cô trả lời vậy?
“Đỡ đau bụng chưa?”
“Uống thuốc xong đã đỡ nhiều rồi. Chú, thuốc đắng lắm, không có socola.” Tiếu Nhiễm phụng phịu.
“Anh chuyển phát cho em!”
“Không cần. Chờ được anh chuyển phát về đây, dì cả của emđã đi rồi.” Tiếu Nhiễm mỉm cười hạnh phúc nói.
“Đi ngủ sớm một chút.”
“Không ngủ được, chú,em nhớ anh.” Tiếu Nhiễm u oán thở dài.
Cố Mạc nghe giọng nói Tiếu Nhiễm có chút đau lòng, lập tức bấm điện thoại gọi cô:”Nha đầu, việc của B thị còn chưa xong. Anh sẽ nhanh chóng trở về.”
“Chú, anh không cần vội vàng vì em. Em chỉ là cảm thán thôi mà.”
“Có bạn học coi thường em?” Cố Mạc hỏi theo trực giác.
“Không phải. Thứ sáu tuần trước cha em phẫu thuật, lớp trưởng cùng em trốn học. Bọn em bị chủ nhiệm lớp gọi vào văn phòng,bị hung hăng phê bình một chút.” Tiếu Nhiễm tủi thân bĩu môi.
“Đó là thầy giáo quan tâm em. Ngoan! Không sao đâu! Về sẽ mua quà cho em.” Cố Mạc nhẹ giọng dỗ dành Tiếu Nhiễm.
Nghe thấy giọng nói Cố mạc, Tiếu Nhiễm nhớ càng thêm nhớ, trong lòng ê ẩm, giống như ăn phải chanh chua. “Chú, em nhớ anh.”
“Me too!” Giọng nói Cố Mạc nhợt nhạt, giống như tiếng đàn vang lên đêm xuân, chậm rãi chui vào trong lòng Tiếu Nhiễm.”Nha đầu, em mở Facechat lên, để cho anh nhìn thấy em.”
“Chờ em đi lấy IPAD.” Tiếu Nhiễm lập tức hưng phấn nhảy xuống giường, đi lấy IPAD. Sau khi mở Facechat ra, cô nhìn Cố Mạc có vẻ mệt mỏi.
“Chú, anh không nghỉ ngơi tốt đúng không? Trong mắt đều là tơ máu!” Tiếu Nhiễm lập tức đau lòng. Tối qua không biết anh đã làm việc đến bao giờ, lúc anh ngủ thì cô đã sớm ngủ như heo rồi, lúc cô tỉnh thì anh đã sớm không ở bên cạnh.
“Có ngủ mấy tiếng trên máy bay rồi.!” Cố Mạc thản nhiên cười nói. Tối hôm qua ôm cô, anh vốn không ngủ được. Lên máy bay rồi mới chợp mắt được một lát.
“Mau nghỉ ngơi!” Tiếu Nhiễm khí phách ra mệnh lệnh.
Cố Mạc chìa mặt ra nhìn Tiếu Nhiễm cười.
Tiếu Nhiễm nhìn thấy hiểu ý, cười khẽ làm động tác hôn môi, sau đó đỏ mặt ngồi lại lên giường.
“Ngủ đi.” Cố Mạc cười thỏa mãn.
Tiếu Nhiễm đang muốn tắt Facechat thì nghe thấy giọng nói của Cố Mạc.
“Đừng tắt! Anh nhìn em ngủ.” Cố Mạc thanh âm khàn khàn nói.
“Anh muốn theo dõi sao? Bên cạnh em không có ai đâu.” Tiếu Nhiễm nghịch ngợm cười nói. Cô ngồi đầu giường, gác chân lên nhìn Cố Mạc qua Facechat.
“Là sợ em lo lắng.” Cố Mạc mang laptop đi một vòng quanh phòng tổng thống.”Không có phụ nữ.”
Tiếu Nhiễm thở dài, tiếc nuối nói:”Lynda không có quấn quýt với anh, có chút đáng tiếc!”
“Không cho cô ấy cơ hội. Anh có em rồi!” Cố Mạc tuy rằng sẽ không nói ra những lời tâm tình, nhưng chỉ ba chữ đơn giản này cũng làm rung động lòng người. “Ngủ đi. Mai còn đi học.”
Tiếu Nhiễm cười toe toét. Cô để IPAD ở đầu giường, thưởng cho Cố Mạc một cái hôn gió, rồi đắp chăn đi ngủ. Một đêm không mộng mị, bình yên giống như khi Cố Mạc đang ở bên cạnh.