Sa Vào Trêu Ghẹo Vợ Yêu: Tổng Giám Đốc Vô Cùng Cưng Chiều

Chương 1276: Trăm móng vuốt cào tâm




Editor: Chi Misaki

Thời điểm Cố Nhiên cùng Vương Giai Tuệ đuổi tới bệnh viện, ở bãi đỗ xe liền gặp được vợ chồng Cố Hoài Lễ đi xuống.

"Bác trai, bác gái." Vương Giai Tuệ mắc cở đỏ mặt trốn ở đằng sau lưng Cố Nhiên.

Tuy cô cùng Cố Nhiễn đã xác lập quan hệ bạn trai bạn gái, nhưng là hôm nay lại gặp nhau trong hoàn cảnh này, cô vẫn cảm thấy rất thẹn thùng. Cô có cảm giác như mình đã chiếm mất con trai của người ta rồi.

"Không sợ!" Cố Nhiên cúi người, tại bên tai cô nhẹ giọng nói, "Con dâu xấu cũng phải gặp mẹ chồng."

Vương Giai Tuệ dùng sức véo eo Cố Nhiên một cái.

Anh sao có thể ở trước mặt ba mẹ mình mà nói những lời như thế cơ chứ?

Cô xấu hổ đến muốn chết rồi!

"Mẹ cùng ba con vừa mới tan tầm liền biết được chuyện nhà của ông thông gia, nên đang khẩn trương chạy qua đây." Chu Cầm bình tĩnh nói, "Cùng vào thôi."

Vương Giai Tuệ gật đầu, lo lắng cầm lấy tay Cố Nhiên, đi theo sau Cố Hoài Lễ cùng Chu Cầm.

"Khi nào thì mẹ con rảnh?" Chu Cầm đột nhiên quay đầu lại, nhàn nhạt cười hỏi Vương Giai Tuệ.

"A?"Vương Giai Tuệ chớp chớp mắt chưa kịp phản ứng, trống ngực liền đập liên hồi.

"Cũng đã đến lúc nên gặp mặt rồi." Chu Cầm thưởng thức nhìn Vương Giai Tuệ.

Không thể tin được hai đứa con trai của bà lại bị hai đứa nhỏ như vậy buộc được tâm.

"Trở về con sẽ nói với mẹ một tiếng. Bà ấy dạo gần đây rất hay đi công tác." Vương Giai Tuệ cúi đầu, đỏ mặt trả lời.

"Tốt." Chu Cầm cười gật đầu một cái, "Cảm ơn con đã đồng ý thu nạp thằng con lãng tử này nhà bác."

"Mẹ!" Cố Nhiên bất mãn kháng nghị.

Mặt Vương Giai Tuệ càng ngày lại càng đỏ.

"Chẳng lẽ con không phải lãng tử?" Cố Hoài Lễ quay đầu, liếc mắt nhìn con trai một cái.

Cố Nhiên không còn lời nào để nói, chỉ có thể mấp máy môi mỏng.

"Giai Tuệ là cô gái tốt, con cũng không thể phụ con bé." Cố Hoài Lễ nói xong, liền quay đầu cùng bà xã sánh vai đi về phái thang máy.

Vương Giai cực kỳ cảm động.

Cô không nghĩ tới ba Cố Nhiên lại hiền đến như vậy.

Có lẽ cũng bởi vì từ nhỏ đã không được hưởng qua tình yêu thương của ba, cho nên trong ấn tượng của cô, ba luôn là người lạnh lùng, ích kỷ, vô tình, gia trưởng. Mà Cố Hoài Lễ lại cho cô định nghĩa về một người cha hoàn toàn trái ngược.

Đây mới chân chính là một người cha!

"Cảm động rồi sao?" Cố Nhiên nắm chặt tay Giai Tuệ, cười nói, "Cảm động thì nhanh gả cho anh đi.”

"Không phải đã đồng ý với anh rồi sao?" Vương Giai Tuệ đỏ mặt hỏi lại.

Cô đã đồng ý gả cho anh rồi, sao thỉnh thoảng anh vẫn còn cầu cô gả cho anh thế.

"Một ngày em còn chưa vào cửa, anh liền bồn chồn giống như trăm móng vuốt đang cào tâm vậy." Cố Nhiên khoa trương nói.

"Ba mẹ anh còn đang ở đây đấy!" Vương Giai Tuệ thấp giọng nói.

Da mặt anh cũng không khỏi quá dày đi, cũng không sợ ba mẹ anh nghe thấy à.

"Ba mẹ anh chỉ mong sao em sớm thu nhận anh thôi." Cố Nhiên không kềm chế được cười nói.

"Đến thang máy rồi!" Vương Giai Tuệ khó xử cúi đầu, đẩy Cố Nhiên vào trong thang máy.

Chu Cầm chỉ là nhìn lướt qua Giai Tuệ đang thẹn thùng cúi đầu, bà cũng không nói thêm gì nữa.

...

Tiếu Bằng Trình vẫn không có tỉnh lại, Tiếu Nhiễm rúc vào trong lòng Cố Mạc, tay nắm chặt lấy tay ba, nước mắt không ngừng chảy xuống.

"Ba, người mau tỉnh, tỉnh.Ba mở mắt ra nhìn Tiểu Nhiễm này. Con là tâm can bảo bối của ba đây. Nếu ba đi rồi, con tìm ai để làm nũng đây?"

Tiếu Bằng Trình vẫn như cũ nhắm chặt hai mắt.

"Nha đầu, ba chỉ là tạm thời hôn mê thôi.Đừng đau lòng." Cố Mạc chỉ có thể thấp giọng an ủi Tiếu Nhiễm.

Tuy ca phẫu thuật có thành công, nhưng điều đó cũng không có nghĩa là bệnh nhân đã hoàn toàn thoát khỏi nguy hiểm.

Tình huống của ba vợ xác thực là rơi vào tình trạng như anh đoán.

Thật hy vọng ông có thể mau chóng thức tỉnh.

"Tiểu Mạc, Tiểu Nhiễm, ông thông gia thế nào rồi?" Cố Hoài Lễ vừa vào phòng bệnh, liền quan tâm hỏi han.

"Tiểu Nhiễm, bác trai không có việc gì chứ?"

Tiếu Nhiễm ngẩng đầu, nhìn đến Giai Tuệ cùng mẹ chồng đồng thời đi tới, cô lập tức bổ nhào tới:"Giai Tuệ! Mẹ!"