Editor: Nhã Y Đình
"Anh nhất định phải tàn nhẫn!" Cố Mạc đau đớn nhìn Tiếu Nhiễm, "Bởi vì anh không thể mất em!"
Nghe Cố Mạc nói vậy, nước mắt Tiếu Nhiễm càng giàn giụa.
Cố Mạc vươn bàn tay to, xoa tóc cô, thâm tình nói: "Em là người anh sợ mất nhất!"
Tiếu Nhiễm ngồi xuống, nhào vào lòng Cố Mạc, ôm chặt eo anh, nước mắt thẫm đẫm ngực anh.
Lái xe Tiểu Trương xuất hiện trước cửa phòng cấp cứu, sốt ruột nhìn vào trong.
Cố Mạc thấy cậu ta, lập tức kêu cậu ta vào phòng cấp cứu, lạnh lùng ra lệnh: "Cầm chai dịch! Giơ cao lên!"
Tiểu Trương vội vàng giữ lấy chai dịch, giơ cao lên.
Cố Mạc ôm lấy Tiếu Nhiễm, ra khỏi phòng cấp cứu.
Tiếu Nhiễm rúc vào ngực anh, cảm động rơi lệ.
Nếu mất ba, cô chỉ có Cố Mạc là ngươi thân, là người có thể dựa vào.
Cố Mạc ôm Tiếu Nhiễm ngồi xuống ghế dựa trước cửa phòng phẫu thuật, nhẹ giọng an ủi: "Không cần lo lắng, ba vợ sẽ khỏe lại thôi!"
"Ừm!" Tiếu Nhiễm chỉ có thể gật đầu.
Tiểu Trương yên lặng đứng ở bên cạnh hai người, yên lặng giơ chai dịch ở trên cao giống như đang giơ quốc ỳ.
Tiếu Lạc xuất hiện ở hành lang, cẩn thận đi tới.
"Chị, anh rể! Ba không sao chứ?" Tiếu Lạc quan tâm hỏi.
Tiếu Nhiễm không trả lời.
Hiện giờ, cô không muốn để ý ai cả, chỉ muốn đợi ba bình an ra thôi.
"Vẫn ở trong!" Cố Mạc lạnh nhạt trả lời.
Tiếu Lạc "A....." một tiếng rồi ngồi xuống bên cạnh Cố Mạc, "Người tốt có ông trời phụ hộ. Ba nhất định sẽ tốt lên!"
Cố Mạc đăm chiêu nhìn Tiếu Lạc một cái.
Chờ ba vợ tỉnh lại, mọi chân tướng sẽ rõ cả.
Có vài người đồng nghiệp cũ đi qua, thấy Cố Mạc thì tiến lên chào hỏi: "Cố Mạc, người nhà cậu ở trong sao?"
"Ba vợ tôi!" Cố Mạc giơ ngón tay để lên môi, ý bảo đối phương đừng nói gì.
Đối phương nhìn thấy Tiếu Nhiễm đang truyền dịch, vỗ bả vai anh: "Chúc may mắn!"
Nói xong, đối phương cũng vội vàng rời đi.
"Anh rể, em chợt nhớ ra trước kia anh làm việc ở bệnh viện này!" Tiếu Lạc bừng tỉnh, kinh hỉ nói.
Cố Mạc lạnh lùng trừng mắt nhìn Tiếu Lạc.
Tiếu Lạc thức thời im lặng, cũng không nói thêm gì.
Thời gian càng lúc càng lâu, Tiếu Nhiễm càng cảm thấy bất an.
Cô sợ ba không cứu được, bỏ cô một mình ở lại.
Tim phập phồng lo lắng như quả bóng bay không chạm xuống đất, khiến cô cực kỳ khó chịu.
Cô chỉ có cách ôm chặt lấy Cố Mạc, mới có thể giảm bớt sự lo lắng trong lòng.
Cố Mạc đau lòng ôm chặt hai tay, hôn nhẹ lên mái tóc cô: "Không sợ!"
Tiếu Nhiễm nghe thấy Cố Mạc nói vậy thì không kìm được nước mắt, hốc mắt lại ửng đỏ.
Tính mạng ba đang ngàn cân treo sợi tóc, sao cô có thể không sợ chứ?
Nhớ lại ở trước vạt áo của ba là một vũng máu đỏ sẫm, Tiểu Nhiễm càng cảm thấy bất an hơn.
Vì nguyên nhân gì mà cả người ba đầy máu như vậy?
Vì cớ gì mà ba lại té xỉu trong phòng khách chứ?
Cô thật đau lòng.
Cô cảm thấy mình đúng là đồ đen đủi, mẹ chết, ông ngoại chết, bé con mất, ngay cả ba cũng.....
Cô đúng là người mang nghiệp chướng nặng nề nhưng lại để những người thân của cô trả nợ cho cô.
"Sao lại khóc rồi?" Cố Mạc đau lòng, đỡ mặt cô, vừa lau nước mắt vừa hỏi.
"Chỉ cân ba sống, em có thể chết!" Tiếu Nhiễm đau lòng trả lời.
"Nói linh tinh gì vậy? Em muốn anh và em cùng chết hả?" Cố Mạc trầm giọng trách mắng.
"Không cần!" Tiếu Nhiễm bối rối lắc đầu.
Cố Mạc lại ôm Tiếu Nhiễm vào lòng, nhỏ giọng an ủi.
Sau khi được anh an ủi, cảm xúc của Tiếu Nhiễm dần ổn định lại.
""