Editor: Xẩm Xẩm
“Các ngời là?” Người giúp việc mở cửa, nhìn thấy một chiếc ấn FIS đánh dấu sương xe.
“Chúng ta ở nhà tang lễ XX. Nửa giờ trước có người gọi kêu xe, xin hỏi người chết ở đâu?” Một gã mặc quần áo lao động, mặt không chút thay đổi hỏi.
Người giúp việc chạy nhanh đi mở cửa, nghi ngờ nhìn vào trong phòng.
Cô là người đầu tiên hát hiện Tiếu Bằng Trình nằm ở phòng khách, vậy là ai gọi điện thoại?
Tiểu thư?
Nhưng nhìn cô ấy khóc bi thương như thế, hẳn là vừa mới biết lão gia đã chết.
Nhân viên nhà tang lễ đi lên trước, đạm mạc nói: “Người chết đã chết, mời cô nén bi thương.”
“Các người là ai?” Tiếu Lạc nâng đôi mắt sưng đỏ lên nhìn, thống khổ hỏi.
“Chúng ta ở nhà tang lễ, là cô gọi điện thoại?”
“Nhà tang lễ? Các người đi đi? Đi ra ngoài, ba tôi không chết!” Tiếu Lạc ôm sát lấy người Tiếu Bằng TRình, bệnh tâm thần quát lên.
“Tiểu thư nén bi thương.” Có người giữ chặt lấy Tiếu Lạc, khuyên nhủ.
“Cút, ba tôi không ngồi xe các người, ông ấy không chết.” Tiếu Lạc giãy dụa kháng cự.
Đang lúc chống cực, có vài người mặc áo đen vọt tiến vào.
“Ông Tiếu sao thế?” Có người chạy tới, quan tâm hỏi.
Tiếu Lạc khiếp sợ ngẩng đầu, nhìn bọn họ.
Những người này rõ ràng khác hoàn toàn so với nhân viên nhà tang lễ.
Bọn họ là ai?
“Các người cũng đến xem ba tôi?” Tiếu Lạc dùng sức ôm sát Tiếu Bằng TRình, trốn ở một bên, nơm nớp lo sợ hỏi.
“Chúng ta là bảo vệ của ông Tiếu, Cố Tổng phái tới.” Một người mặc áo đen nghiêm túc nói.
Cố Mạc phái bảo vệ cho cha?
Vậy bọn họ có nhìn thấy mẹ không?
Tiếu Lạc hoảng sợ.
Sau khi cô nghĩ lại, thấp giọng khóc nức nở: “Ba tôi không chết.”
“Cô ôm ông ấy như thế, ông ấy không chết cũng bị cô làm nghẹt thở. Buông tay!” Người mặc áo đen lạnh lùng ra lệnh.
Tiếu Lạc khủng hoảng buông tay.
Người mặc áo đen bắt lấy chỉ tay của Tiếu Bằng Trình rồi dò xét hơi thở, lập tức quay lại nói với thuộc hạ ở phía sau: “Chạy nhanh đi gọi xe cứu thương!”
Tiếu Lạc hoảng sợ. cô lắp ba lắp bắp hỏi: “Anh… anh là nói… ba tôi không chết?”
“Hơi thở mỏng manh, nhưng còn có thể cứu được.” người mặc áo đen kéo Tiếu Bằng TRình từ trong lòng Tiếu Lạc qua, cho ông nằm thẳng trên sàn nhà, sau đó thả cái đệm ở dưới chân ông, dùng tay cởi bỏ hai nút thắt, bắt đầu cứu giúp.
“Hóa ra người chưa chết.” Nhà tang lễ thấy thế, liền cùng nhau cáo từ.
“Đợi chút!” Một gã mặc áo đen ngăn bọn họ lại, mặt không chút thay đổi nghiêm mặt hỏi: “Là ai gọi điện thoại cho các người đến?”
“Một người phụ nữ, chưa nói tên, chỉ nói địa chỉ.”
Người mặc áo đen nghe xong, nhíu mày, nghiêng người cho nhân viên nhà tang lễ đi qua.
Tiếu Lạc bất an nhìn người mặc áo đen bình tĩnh tiến hành cấp cứu cho TiẾU Bằng Trình, thân thể vì sợ hãi mà lạnh run.
Nếu người của Cố Mạc không xuất hiện, ba sẽ chết không có người đối chứng. hiện giờ, tất cả đều không xác định được. nhỡ đâu ba được cứu sống….
Cô không dám nghĩ.
Nếu ba tỉnh lại, thân thế của cô sẽ bị vạch trần, cô sẽ không có đồng nào, chuyện mẹ làm mẹ Tiếu Nhiễm tức chết năm đó cũng được làm sáng tỏ…
Tiếu Lạc càng nghĩ càng sợ hãi, cũng không dám biểu hiện ra ngoài.
“Ba tôi không có việc gì chứ?” Tiếu Lạc khẩn trương nhìn người mặc áo đen.
Người đó vốn không để ý đến cô, tiếp tục nghiêm chỉnh tiến hành những hành động cấp cứu đơn giản cho Tiếu Bằng TRình.
Tiếu Lạc quỳ trước mặt Tiếu Bằng Trình, cúi đầu, nước mắt ròng ròng nói: “Ba, ba không thể chết được, ba nhất định phải sống lại.”
“Im lặng.” Người mặc áo đen giận dữ mắng mỏ một tiếng.
Tiếu Lạc xấu hổ im lặng, chỉ dám che miệng khóc thút thít.