Editor: Chi Misaki
"Nha đầu, ba xuất viện rồi. Hôm nay con không cần đến bệnh viện nữa, về nhà làm bài tập xong thì nghỉ ngơi cho thật tốt nhé."Thời điểm tan học buổi chiều, Tiếu Bằng Trình liền gọi điện thoại cho Tiếu Nhiễm.
"Xuất viện sớm vậy ạ?" Tiếu Nhiễm hưng phấn hỏi.
"Bác sĩ nói bệnh tim của ba đã đỡ rồi, chỉ cần không tức giận thì sẽ không ó chuyện gì cả." Tiếu Bằng Trình cười đáp.
"Thật tốt quá. Vậy ba dưỡng bệnh cho tốt. Ngày mai con lại qua thăm ba." Tiếu Nhiễm lập tức nói.
Cùng ba trò chuyện thêm hai câu, cô mới buông điện thoại xuống.
Ba xuất viện quả là một chuyện tốt.
Ông bị Dương Nguyệt Quyên trọc cho tức giận.
May mắn có Cố Mạc giải quyết giúp ba vấn đề nan giải này.
Cố Mạc là Thần Hộ Mệnh của cô.
"Chú xuất viện rồi hả?" Vương Giai tuệ quan tâm hỏi.
Tiếu Nhiễm gật đầu.
"Thật tốt quá." Vương Giai Tuệ cũng mừng thay cho cô.
"Vậy tan học trễ một chút, tớ khoanh lại trọng điểm cho cậu." Ninh Hạo dịu dàng cười nói.
"Lớp trưởng, cậu thực sự là phúc tinh của tớ!" Tiếu Nhiễm cảm kích nói.
Mỗi một lần Ninh Hạo khoanh trọng điểm, cô cùng Giai Tuệ đều làm bài thi rất tốt.
Cả hai đều lọt vào top ba mươi.
Nếu Thượng Đế lại chiếu cố hai cô lần nữa, có lẽ đại học Q cũng sẽ không còn là một giấc mộng xa vời.
"Tớ gọi điện thoại cho Cố Nhiên, để anh ấy không cần qua đón tớ nữa." Vương Giai Tuệ lập tức lấy điện thoại ra, cười nói.
"Cố Nhiên lại muốn tới đón cậu?" Tiếu Nhiễm cười trêu chọc Vương Giai Tuệ.
Anh Cố Nhiên vốn là bác sĩ ngoại khoa, công tác bề bộn nhiều việc, nhưng chỉ cần không làm gì liền trực tiếp đến đưa đón Giai Tuệ.
Tình cảm của hai người bọn họ tựa hồ càng ngày càng tốt rồi.
Thực cao hứng thay cho hai người.
"Cái gì mà lại? Đã hai ngày rồi tớ chưa thấy anh ấy." Vương Giai Tuệ đỏ mặt sẵng giọng.
"Mới hai ngày!" Tiếu Nhiễm giơ hai ngón tay, nghịch ngợm cười nói.
Vương Giai Tuệ giận dỗi, trừng mắt nhìn Tiếu Nhiễm một cái, đỏ mặt chạy ra xa gọi điện thoại.
Thời điểm nhận được điện thoại của Giai Tuệ là lúc Cố Nhiên vừa mới ra khỏi phòng mổ. Bỏ khẩu trang ra, anh liền tiếp điện thoại mà hộ lý đưa cho."Hạt Tiêu Nhỏ? Sao lại rảnh rỗi gọi điện thoại cho anh vậy?"
"Em muốn gọi nói cho anh biết hôm nay không cần đến đón em. Em cùng Tiếu Nhiễm và Ninh Hạo ôn bài. Ninh Hạo nói muốn khoanh vùng trọng điểm cho bọn em." Vương Giai Tuệ nghe thấy giọng nói của Cố Nhiên, không hiểu sao lại cảm thấy an tâm hơn rất nhiều.
"Đã hai ngày anh không được gặp em rồi." Cố Nhiên đáng thương tội nghiệp nói.
"Thì... Chỉ có hai ngày thôi mà." Vương Giai Tuệ đỏ mặt.
"Hai ngày tương đương với 48 giờ, 1440 phút, tám vạn 6400 giây." Cố Nhiên khoa trương nói.
"Anh là học cách em bộc lộ tâm tình sao?" Vương Giai Tuệ hì hì một tiếng nở nụ cười.
Cố Nhiên bất đắc dĩ đảo cặp mắt trắng dã: "Ngốc nghếch! Anh là đang thể hiện nỗi nhớ em.”
"Bác sĩ Mông Cổ, em cũng nhớ anh." Vương Giai Tuệ cười nói.
"Thực ngoan! Hôn một cái!" Cố Nhiên đưa điện thoại đến bên môi, hôn một cái.
Cách di động, Vương Giai Tuệ có thể cảm nhận được anh là dùng bao nhiêu sức để hôn cô. Cô liền thẹn thùng sẵng giọng: "Biến thái!"
"Anh biết em sẽ xấu hổ khi hôn anh. Vậy cho nên anh giúp em hôn lại.” Cố Nhiên nói xong liền hôn thêm vài cái nữa vào điện thoại.
Ở đầu dây bên này, Giai Tuệ càng đỏ mặt hơn: "Tắt máy đây!"
"Chờ một chút!" Cố Nhiên gọi Vương Giai Tuệ lại.
"Làm sao vậy?" Vương Giai Tuệ khó hiểu hỏi lại.
"Anh là muốn nói, mấy người ôn bài cũng phải đi ăn cơm chứ? Không bằng anh chủ chi dẫn mọi người đi ăn cơm. Cơm nước xong, lại ôn bài cũng được." Cố Nhiên cười đề nghị.
"Em hỏi Tiếu Nhiễm một chút." Vương Giai Tuệ cũng muốn gặp Cố Nhiên, cho nên cô không có cự tuyệt.
"Để anh nói." Cố Nhiên không muốn để cho Giai Tuệ lại bị Tiếu Nhiễm trêu trọc nên chủ động nói.
Vương Giai Tuệ "Uh`m" một tiếng, tiện cúp điện thoại.