Giáo viên dạy Tiếu Lạc nói có người tìm cô hỏi mấy câu thì cô liền đoán ra nguyên nhân.
Vẻ mặt cô sợ hãi đi vào trong phòng hợp, khẩn trương túm váy đồng phục: “Các người… tìm cháu có chuyện gì ạ?”
“Ngồi đi!” Một gã cảnh sát cười làm động tác mời ngồi.
“Có… có chuyện gì không?” Tiếu Lạc khẩn trương nhìn đối phương, sắc mặt có chút tái nhợt.
“Chúng ta chỉ muốn biết một chút tình hình. Cháu thành thật trả lời là được rồi.” Cảnh sát lộ ra vẻ mặt dịu dàng, dường như sợ dọa đến cô.
“Được ạ.” Tiếu Lạc ngồi trên ghế dựa, bất an liếm môi.
“Mẹ cháu đã liên hệ với cháu chưa?”
Tiếu Lạc cúi đầu, bất lực nói: “Mẹ nói muốn đi sang tỉnh khác, sợ cháu ở một mình sợ hãi, nên cho cháu ở nhờ nhà bạn. sau đó… cháu cũng chưa gặp qua mẹ.”
“Cháu có biết mẹ đi đâu không?”
Tiếu Lạc lập tức lắc đầu kịch liệt: “Mẹ cháu chưa bao giờ nói hành tung với cháu, chú cảnh sát, mẹ cháu làm sao thế?”
“Bà ấy liên lụy đến vụ án cùng nhau giết người và án kiện kinh tế, hiện tại hai vụ án đang xác nhập, do chúng ta phụ trách.”
“Án giết… giết người.” Tiếu Lạc hoảng sợ trừng mắt, không thể tin được.
Án kiện kinh tế thì cô không kinh ngạc, mẹ từng nói qua, sẽ đoạt lại tất cả những gì mà cha để lại cho Tiếu Nhiễm.
Nhưng, giết người.
Sao bà lại có can đảm đó?
“Cháu từng nghe mẹ nói gì sao?”
“Không có, cháu không biết… không biết… làm sao có thể? Mẹ cháu thiện lương như thế, ngay cả con kiến cũng không nỡ giết!” Tiếu Lạc cuisd dầu, bụm mặt, khổ sở khóc lên: “Chú cảnh sát… nếu… mẹ cháu… bị bắt lại… sẽ có hình phạt gì?”
Cảnh sát thận trọng nhìn Tiếu Lạc: “Trong tình hình chung nếu xác định bà ấy giết người, còn phải nghe phán quyết của tòa án.”
“Cháu thì làm sao bây giờ? Mẹ cháu giết người, ba cháu lại không quan tâm đến cháu!” Tiếu Lạc bi thương cúi người, khóc như hoa lê đái vũ, thật là đáng thương.
“Chúng ta sẽ giúp cháu liên hệ với ba.” Cảnh sát thở dài một tiếng.
“Chú cảnh sát, cảm ơn chú.” Tiếu Lạc lập tức ngẩng đầu, vui sướng vừa khóc vừa cười. cha vẫn không chịu để ý đến cô, hiện giờ có cảnh sát ra mặt, ông ấy sẽ phải đưa cô về nhà?
“Nếu mẹ cháu có bất cứ tin tức gì, thì nhớ phải nói cho chúng ta biết.” Cảnh sát nhìn Tiếu lạc. đứa nhỏ như vậy, đã gặp phải chuyện tàn nhẫn như thế, cũng đủ đáng thương.
“Cháu sẽ không bao che.” Tiếu Lạc lập tức dùng sức gật đầu.
“Không nghiêm trọng như vậy. học tập cho tốt.” Cảnh sát an ủi vỗ bả vai cô.
“Cảm ơn chú cảnh sát.” Tiếu Lạc cảm kích nói.
Không hỏi ra đầu mối gì, cảnh sát thu dọn hồ sơ rồi tạm biệt lãnh đạo và nhân viên nhà trường.
“Em có thể đi rồi.”
“Vâng.” Tiếu Lạc lau nước mắt, đứng dậy đi ra ngoài.
Rời khỏi phòng họp, nước mắt của Tiếu Lạc biến mất, vẻ mặt cũng trở nên bình tĩnh.
Cô vừa trở về, vừa suy tư con đường về sau.
Một đám cảnh sát nhỏ.
Chỉ vài giọt nước mắt đã thành công lừa được bọn họ.
Nếu mẹ bị bắt, cha chính là người giám hộ duy nhất theo pháp luật của cô. Ông không còn lý do nào để đuổi cô ra khỏi nhà.
Nếu mẹ thành công chạy thoát, toàn bộ tiền của cha liền rơi vào trong tay mẹ, cô đi theo mẹ sống cuộc sống phú hào như cũ.
Sợ cái gì?
Binh đến tướng chặn, nước đến đất chặn.
Trời sập xuống còn có người cao hơn đỡ.
Cô chỉ cần im lặng làm con gái tốt của ba mẹ, chờ đợi kết cục.