Sa Vào Trêu Ghẹo Vợ Yêu: Tổng Giám Đốc Vô Cùng Cưng Chiều

Chương 1225: Thực xin lỗi, làm em tổn thương




Editor: Nhã Y Đình

Cố Tương và Tần Viễn Chu sóng vai nhau cùng đi, thỉnh thoảng sẽ nhìn đối phương một cái.

Ánh mặt trời lúc hoàng hôn xuyên qua kẽ lá cây ngô đồng, rọi xuống người Cố Tương, bao phủ cô bằng ánh nắng ấm áp khiến Tần Viễn Chu mê say.

"Sao nào? Thái độ của ba mẹ em như vậy khiến anh rất hài lòng đi?" Cố Tương nghiêng đầu sang bên, đùa giỡn hỏi.

"Không dám! Phải nói là thái độ của ba mẹ anh như vậy không khiến em tức giận sao?" Tần Viễn Chu sợ hãi nói.

Trong mắt Cố Tương có chút tán thưởng.

Coi như Tần Viễn Chu biết điều, biết thái độ của mẹ anh ta có chút ngạo mạn.

"Ba anh không tệ. Còn mẹ anh..... Vì bà ấy cam chịu trước mặt anh trai cho nên miễn cưỡng tha thứ cho bà ấy!" Cố Tương cười trả lời.

"Em có một người anh tốt." Tần Viễn Chu nắm chặt tay Cố Tương, cười nó, "Nếu anh đối xử với em không tốt chắc chắn sẽ bị anh ấy giết chết!"

"Chắc chắn rồi!" Cố Tương kiêu ngạo ngẩng đầu.

Trong mắt anh cả, cô vẫn là cô em gái được anh bảo vệ. Tuy cô lựa chọn Tần Viễn Chu nhưng anh cả cũng sẽ khảo nghiệm anh. Anh cả lo lắng cô em gái sẽ phải chịu tủi thân khi về nhà chồng mà thôi.

Tần Viễn Chu nắm chặt tay Cố Tương.

Cố Tương liếc anh một cái: "Nếu anh cả không vui, em sẽ nói giúp anh! Dù thế nào cũng là người đàn ông do em chọn mà!"

Tần Viễn Chu bật cười, "Nếu thật sự phải cần đến em nói giúp thì quả thực anh không đáng là người em yêu rồi!"

Cố Tương cảm thấy hạnh phúc vô cùng.

Tần Viễn Chu như vậy mới đúng là người đàn ông mà Cố Tương cô lựa chọn.

Hai người nắm tay, đi bộ đến Cố gia. Đến cửa biệt thự, Cố Tương xoay người, không nỡ nhìn Tần Viễn Chu: "Được rồi. Em về đến nhà rồi!"

"Anh muốn thấy em đi vào!" Tần Viễn Chu cười nói.

"Em nhìn anh đi!" Cố Tương kiên trì nói.

Tần Viễn Chu tiến lên một bước, ôm Cố Tương vào lòng, cười nói: "Thật không muốn rời xa chút nào!"

"Nếu không, em sẽ đưa anh về khách sạn nhé?" Cố Tương rúc vào lòng Tần Viễn Chu, cười khẽ.

Tần Viễn Chu bị chọc cười, "Vậy anh lại muốn đưa em về!"

Khóe mắt Cố Tương bắt đầu ươn ướt, "Viễn Chu, trước kia em vẫn nghĩ rằng kiếp này em và anh không có duyên với nhau. Em đã đến thành phố B, định đến gặp anh, cho dù chỉ vô tình gặp cũng được. Em không ngờ lại có cơ hội ở bên cạnh anh."

"Không chỉ ở bên cạnh. Chúng ta phải sống đến đầu bạc răng long, cả đời này!" Tần Viễn Chu cúi đầu, đau lòng lau nước mắt cho Cố Tương.

"Lúc biết tin anh kết hôn, trái tim em vỡ tan!" Cố Tương vùi vào lòng Tần Viễn Chu, nói hết mọi tủi thân trong lòng, "Em yêu anh!"

"Anh biết! Thật xin lỗi, làm tổn thương em rồi!" Tần Viễn Chu nhắm mắt lại, thống khổ nói.

Làm sao anh có thể bù đắp cho cô đây?

"Em tha thứ cho anh!" Cố Tương vừa lau nước mắt, vừa cười nói.

Tần Viễn Chu yêu chiều nhéo má Cố Tương, "Y hệt mèo con, vừa khóc vừa cười!"

"Em vui vẻ mà!" Cố Tương kiêu ngạo, vênh mặt lên.

"Em như thế nào anh vẫn yêu!" Tần Viễn Chu nâng mặt Cố Tương lên, cúi đầu hôn lên môi cô.

Chu Cầm xuất hiện trước cửa, có chút xấu hổ ho khan một tiếng.

"Vào ngồi chơi một lát. Bà nội nói là muốn nói chuyện thêm với cháu!"

"Cháu không làm phiền nữa ạ!" Tần Viễn Chu vội vàng buông Cố Tương ra, cười dịu dàng. "Ba mẹ con khó có dịp về thành phố A một chuyến, con phải đi thăm cô cùng ba mẹ con!"

"Cô cháu là người thành phố A sao?" Chu Cầm có chút kinh ngạc. Nghe giọng nói không nhận ra vợ chồng Tần gia là người thành phố A.

"Dượng con công tác ở thành phố A!" Tần Viễn Chu lạnh nhạt trả lời.

Cố Tương khẩn trương thì thầm vào tai mẹ: "Dượng anh ấy là chủ tịch tỉnh!"

Chu Cầm lại kinh ngạc.