Editor: Nhã Y Đình
"Tiểu Trương, nhất định phải đưa Giai Tuệ và Giai Tuệ về nhà an toàn đó nhé!" Tiếu Nhiễm thấy Giai Tuệ và Ninh Hạo ngồi lên xe, mặt dán tại cửa sổ, dặn dọ lái xe Tiểu Trương.
"Cô chủ yên tâm!"
Tiếu Nhiễm lui về sau, khom người vẫy tay tạm biết Giai Tuệ và Ninh Hạo: "Mai gặp lại sau!"
"Bye!" Vương Giai Tuệ vẫy tay tạm biệt Tiếu Nhiễm rồi ngồi sát bên cửa, giữ một khoảng cách với Ninh Hạo.
Tuy đã quyết định ở bên cạnh Cố Nhiên nhưng Ninh Hạo vẫn có ảnh hưởng với Giai Tuệ.
Có lẽ thầm mến cũng không dễ quên đúng không?
"Nghỉ ngơi sớm một chút!" Ninh Hạo dịu dàng nhìn Tiếu Nhiễm, quan tâm nói.
"Ừ! Các bạn cũng thế nha!" Tiếu Nhiễm cười vẫy tay.
Maybach chạy khỏi biệt thự, Tiếu Nhiễm mới xoay người lên lầu.
Vốn tưởng rằng Cố Mạc tắm rửa xong sẽ nghỉ ngơi nhưng khi lên tầng, cô lại không tim thấy anh trong phòng ngủ.
Cô để ba lô xuống rồi đi đến thư phòng.
Không dám làm phiền anh, cô chỉ dám ngó đầu vào trong.
Thấy Cố Mạc đang ngồi trước bàn làm việc chăm chỉ làm. Tuy anh mặc quần áo ở nhà, mang kính mắt nhưng lại không che giấu khí khái của anh.
Cô cắn môi, do dự không biết có nên vào hay không?
Anh liều mạng như vậy, có thể kiệt sức không?
Tiền bạc anh đủ nhiều, tài sản có khi còn nhiều hơn gấp bội so với ba, vì sao vẫn phải liều mạng như vậy chứ?
Nhớ lại lúc có xã giao, anh còn không có thời gian để ăn cơm, cô cũng cảm thấy đau lòng.
Dường như Cố Mạc cảm nhận được điều gì, ngẩng đầu nhìn về phía cửa.
"Bị anh thấy rồi!" Tiếu Nhiễm cười, le lưỡi
"Mấy người Ninh Hạo đi về rồi sao?" Cố Mạc vẫy Tiếu Nhiễm vào, quan tâm hỏi.
"Ừ. Em bảo Tiểu Trương đưa bọn họ trở về rồi!" Tiếu Nhiễm ngồi lên đùi Cố Mạc, cười gật đầu. "Sao anh còn chưa đi ngủ chứ?"
"Còn một chút tài liệu cẩn sửa lại!" Cố Mạc cười trả lời.
"Anh cũng không thể để mình mệt mỏi như vậy chứ?" Tiếu Nhiễm ôm cổ Cố Mạc, đau lòng chu miệng hỏi.
"Khi công ty con hoạt động được ổn thỏa hơn, anh sẽ nghỉ ngơi một chút!" Cố Mạc xoa đầu Tiếu Nhiễm, lúc nhìn thấy vết sưng trên má cô, anh nhíu mày lại, "Hôm nay chưa bôi thuốc sao?"
"Bôi rồi ạ! Anh nhìn nè, bôi quá nhiều luôn!" Tiếu Nhiễm giơ mặt đến trước mặt Cố Mạc, chột da cười ha ha.
Cố Mạc vươn tay nhéo lên chỗ sưng của cô đã nghe thấy tiếng hít hà của cô. Anh đau lòng, trừng mắt nhìn Tiếu Nhiễm: "Đây mà gọi là đỡ sao? Đỡ rồi sao còn đau như vậy chứ?"
"Dù sao khỏi hẳn cũng cần cả quá trình mà!" Tiếu Nhiễm choàng lên cổ Cố Mạc, cười dỗ dành.
Cố Mạc vươn bàn tay to, khép laptop, tháo mắt xuống, anh ôm Tiếu Nhiễm đứng dậy ra ngoài.
"Anh xong việc rồi sao?" Tiếu Nhiễm tò mò hỏi.
"Đi bôi thuốc cho em!" Cố Mạc lạnh lùng, nghiêm mặt trả lời.
"Anh.....sao anh biết.....em chưa bôi thuốc?" Tiếu Nhiễm cười ha ha. Hóa ra vừa rồi anh cũng không tin lời nói dối của cô.
"Bôi thuốc xong, mặt em sẽ không trơn láng như vậy!" Cố Mạc bất đắc dĩ thở dài.
Tiếu Nhiễm le lưỡi, "Hóa ra không gì có thể thoát khỏi mắt thần của anh! Về sau em không dám nói dối nữa!"
"Biết là tốt rồi!" Cố Mạc hừ mạnh một tiếng.
Ôm Tiếu Nhiễm về phòng, đặt lên giường, anh lấy thuốc ở trên bàn, cẩn thận bôi cho cô.
"Ai cũng nói trẻ con thích làm điệu còn em lại chẳng quan tâm đến mặt mình!" Anh không biết nên khen hay nên mắng cô vài câu nữa.
"Trời sinh bản tiểu thư vốn xinh đẹp rồi!" Tiếu Nhiễm kiêu ngạo lắc lư đầu, liến thoắng nói.