Editor: Xẩm Xẩm
Tiếu Nhiễm lặng lẽ ngẩng đầu từ trong lòng Cố Mạc, nghịch ngợm vụng trộm cười khuôn mặt lạnh lùng của anh.
Nhìn anh cả người căng thẳng, liền biết anh đang cố nén cái gì.
Cô lặng lẽ vươn ra một ngón tay, chọc vào cơ ngực cứng rắn của anh. Tuy cô vừa rồi không chịu thừa nhận, nhưng thật sự là rất có co dãn, dáng người của anh rất đẹp.
Đột nhiên anh bắt lấy ngón tay nghịch ngợm của cô, thô thanh hỏi: “Nha đầu, em muốn làm gì?”
“Thử độ co dãn.” Tiếu Nhiễm cười khẽ nói.
Cố Mạc đưa cô vào trong lòng, dụng chân dài quắp lấy người cô, tràn ngập uy hiếp nói: “Cẩn thận tự nhóm lửa đốt mình!”
Tuy Cố Mạc mặc quần ngủ, nhưng nơi đó vẫn nóng chảy đến người cô như cũ.
Cô làm bộ như vô tội nói: “Chú, tôi làm cái gì sao?”
Cố Mạc nhìn chằm chằm khuôn mặt tươi cười của cô, im lặng, tay vờn quanh người cô, khiến trái tim cô đập nhanh lên vài nhịp.
“Chú, nói đi mà.” Tiếu Nhiễm dùng lực chọc chọc vào người anh, nghịch ngợm chớp tròng mắt.
Cố Mạc dùng lực ôm lấy cô, sau đó xoay người, đưa lưng về phía cô nói: “Đi ngủ!”
Tiếu Nhiễm nhìn Cố Mạc, vui vẻ cười rộ lên.
Cô phát hiện chính mình cũng có năng lực khiến anh phải chịu đựng.
Coi chừng anh phải nhẫn nại vất vả như thế, cô liền không đùa anh nữa, nằm lại gối của mình, thưởng thức tấm lưng của anh. Người đàn ông này rất cao, cô ngủ ở bên cạnh anh giống như một con mèo nhỏ, chân của cô miễn cưỡng cũng chỉ có thể đến đầu gối của anh.
Tiếu Nhiễm hạnh phúc nhắm mắt lại, khóe môi mỉm cười.
Sau khi cô ngủ, Cố Mạc xoay người, mê hoặc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.
Tới cùng thì anh đặt cô là gì là trong lòng mình?
Tình anh, anh đã đưa tất cả cho Y Nhiên từ lâu.
Nhưng hiện giờ anh lại rất để ý đến cô.
Là thích đi?
Thích cô ngây thơ, thích cô kiêu ngạo, thích khuôn mặt của cô, thích thân thể của cô.
Nhưng anh biết những thứ thích này vẫn chưa đủ ngang bằng với cảm giác của anh.
Y Nhiên ở trong lòng anh, anh không có cách nào xóa đi tình yêu và đau xót.
Nhìn thấy cô cuộn tròn thân mình, anh lập tức chỉnh nhiệt độ cao lên, sau đó lấy chăn đơn đắp lại kỹ càng cho cô rồi ôm cô vào trong ngực.
Anh hôn một cái lên trán cô, sau đó nhắm mắt lại.
Tiếu Bằng Trình đâm chết vợ của anh, cho nên liền đưa con gái bảo bối cho anh, hi vọng anh có thể yêu Tiếu Nhiễm, cho nên Tiếu Bằng Trình mới nói “thiếu anh cái gì sẽ trả anh cái đó?”
Tiếu Nhiễm thật sự có thể thay thế Y Nhiên sao?
Anh không biết.
Nửa đêm, đột nhiên Tiếu Nhiễm nghe được một tiếng kêu đau đớn, cô mơ màng mở to mắt, nhìn Cố Mạc đang khom người cuộn mình trước mặt mình: “Chú, anh làm sao thế?”
Nha đầu hư hỏng! Em thiếu chút nữa là đá anh tàn phế rồi.” Cố Mạc nghiến răng nghiến lợi nói.
Anh sợ cô nửa đêm đá chăn, cho nên vẫn ôm cô, ai biết nửa đêm cô lại dùng lực đá đến chỗ trọng yếu của anh.
“Rất đau sao? Để tôi xem...Uhm...” Tiếu Nhiễm nghĩ đến vị trí anh bị đau, lập tức ngậm miệng. cô sao có thể nhìn nơi đó: “Chú à, tôi thề, không phải tôi cố ý.”
Cố Mạc trừng mắt nhìn Tiếu Nhiễm liếc mắt một cái, chỉ thấy anh dùng lực hít sâu một cái, hồi lâu mới giãn mày ra, xem ra có vẻ rất đau.
“Về sau tôi sẽ cẩn thận.” Tiếu Nhiễm sợ hãi giơ một bàn tay nhỏ lên.
“Em muốn đá hỏng tôi sao?” Cố Mạc lạnh lùng nói, sau đó xoay người, quay lưng lại với cô: “Nhanh ngủ đi!”
Tiếu Nhiễm ôm lấy eo của anh từ phía sau, dán khuôn mặt nhỏ vào tấm lưng rắn chắc của anh: “Chú à, tức giận sao?”
“Em lại trêu chọc tôi, tự gánh lấy hậu quả!” Cố Mạc ấp úng nói.
“Người ta đã muốn ôm anh.” Tiếu Nhiễm bĩu môi, người anh rất ấm áp, ôm anh, bụng của cô không còn lạnh nữa, đau đớn cũng giảm bớt rất nhiều.
Cố Mạc xoay người, đưa lưng lại ôm cô vào trong lòng: “Nhìn em như thế mà còn đá tôi!”
Tiếu Nhiễm nắm tay Cố Mạc đặt trên bụng mình, vẻ mặt cười hạnh phúc.