Editor: Nhã Y Đình
"Bé Nhiễm, dạo này con có thấy buồn nôn, không thoải mái, thèm ăn cái gì, không ăn được thì thấy khó chịu không?" Bà nội cười hỏi.
Tiếu Nhiễm nghi ngờ nhìn bà nội lắc đầu nói: "Không ạ! Bà nội, sao vậy?"
Nghe bà nội nói vậy, Cố Mạc bất đắc dĩ cười cười: "Bà nội, kinh nguyệt của Tiểu Nhiễm vừa hết rồi!"
Nghe Cố Mạc nói như vậy, Tiểu Nhiễm mới hiểu bà nội đang hỏi cô có mang thai hay không.
Cô ôm lấy bà nội, làm nũng: "Bà nội, con còn muốn học đại học!"
"Sinh con xong thì học đại học cũng thế. Mấy hôm trước không phải có tin một sinh viên dẫn con cùng đi học đại học sao? Hiện giờ học đại học cũng nhân đạo lắm chứ. Còn cho thời gian để cho con bú nữa!" Bà nội cười nói, "Cho nên con và Tiểu Mạc không cần băn khoăn gì cả!"
Chu Cầm dở khóc dở cười, nói: "Mẹ, cái gì mẹ cũng xem sao?"
"Đây gọi là theo kịp thời đại, vĩnh viễn không bị tụt hậu!" Bà nội đắc ý nói.
"Bà đúng là bà nội sành điệu nhất mà con gặp!" Tiếu Nhiễm ôm lấy cổ bà nội khen.
"Vẫn là cháu dâu bà nói ngọt nhất!" Bà nội thỏa mãn cười.
"Chị Cố Tương không có ở đây ạ?" Tiếu Nhiễm không thấy Cố Tương, quan tâm hỏi han.
"Hôm qua đi chơi, đến giờ vẫn chưa về!" Bà nội Cố thở dài, "Nếu con bé chạy ra ngoài có thể dẫn bạn trai về cũng được nhưng chỉ biết đi lung tung thôi!"
"Ai nói xấu con vậy?"
Bà nội vừa nói xong, Cố Tương đã dắt tay một người đàn ông đi vào khiến bà nội kinh ngạc, trợn mắt há miệng.
Tiếu Nhiễm đứng lên, cầm tay Cố Mạc, nhỏ giọng hỏi: "Có phải đó là ngươi đàn ông mà anh nhắc tới hay không?"
Cố Mạc sờ tóc Tiếu Nhiễm, cười yêu chiều: "Ừ!"
"Rất đẹp trai!" Tiếu Nhiễm hưng phấn nói.
Khuôn mặt lạnh lùng của Cố Mạc đanh lại, ho khan một tiếng.
Tiếu Nhiễm nghe được, vội vàng hôn nhẹ lên má anh: "Vẫn thua anh!"
Lúc này, Cố Mạc mới cười.
Chu Cầm khôi phục lý trí trước mẹ chồng, cười dịu dàng: "Tiểu Tương, dẫn bạn về chơi sao không báo trước để mẹ chuẩn bị chút gì đó!"
"Không cần chuẩn bị. Cũng không phải người ngoài!" Cố Tương nắm tay Tần Viễn Chu đi lên trước, cười đẩy anh đến trước mặt bà nội, kiêu ngạo nói, "Bà nội, con làm đúng như mong ước của bà dẫn bạn trai về. Bà thưởng con cái gì?"
"Đồ cưới!" Bà nội Cố nhìn Tần Viễn Chu từ trên xuống dưới, cười lớn.
"Bà nội!" Mặt Cố Tương đỏ ửng, làm nũng, chu miệng lên, nhỏ giọng kháng nghị, "Người ta lần đầu tiên tới chơi, bà đừng dọa anh ấy sợ chạy mất!"
Tần Viễn Chu cầm lễ vật trong tay, đặt lên bàn trà, lễ phép cúi người với bà nội, "Bà nội, con là Tần Viễn Chu — bạn trai của Cố Tương!"
"Tốt, tốt tốt! Tuấn tú, lịch sự!" Bà nội thỏa mãn, không ngừng gật đầu.
Chu Cầm cũng nhìn Tần Viễn Chu đầy tán thưởng. Con gái đã không dẫn bạn trai về thì thôi nhưng khi dẫn về lại là một người cực phẩm. Không tệ, người đàn ông này nhìn là biết là một người có trách nhiệm, thương yêu vợ con.
Nghe Tần Viễn Chu giới thiệu, Cố Mạc cười, tiến lên bắt tay Tần Viễn Chu, nhẹ giọng hỏi: "Đã giải quyết xong?"
"Vâng!" Tần Viễn Chu gật đầu, anh xoay người nhìn bà nội và Chu Cầm, cực kỳ thành khẩn: "Bà nội, bác gái, xin hai người gả Cố Tương cho con!"
"Việc này Tiểu Tương đồng ý là được!" Bà nội Cố cười thỏa mãn.
"Cô ấy đồng ý rồi ạ!" Tần Viễn Chu cầm tay Cố Tương thật chặt, thâm tình nhìn cô.
"Còn phía cha mẹ cậu thì sao?" Cố Mạc quan tâm hỏi.
"Tôi muốn được trưởng bối bên này đồng ý trước rồi sẽ mang cô ấy đến thành phố B gặp ba mẹ tôi!" Tần Viễn Chu tự tin nói.