Editor: Nhã Y Đình
Lý Á Lệ do dự hồi lâu nhưng vẫn không nhịn được mà mở miệng hỏi con gái đang làm bài tập: "Giai Tuệ, hôm nay Ninh Hạo đưa con về sao?"
Thiếu chút nữa Vương Giai Tuệ viết sai: "Vâng!"
"Con và cậu ta....." Lý Á Lệ lo lắng nhìn con gái, "Các con....."
"Chúng con không có gì? Hôm nay Tiếu Nhiễm và Cố Mạc mời cơm, hai người họ có việc đi trước. Ninh Hạo..... lo lắng con đi về muộn sẽ gặp chuyện không may nên mới để lái xe đưa con về trước thôi!" Vương Giai Tuệ bối rối giải thích.
"Có phải mẹ đã làm sai hay không?" Lý Á Lệ đau lòng nhìn con gái.
Bà vẫn nói con gái bà và Ninh Hạo quá chênh lệch, bảo con gái đừng mơ tưởng chim sẻ hóa thành phượng hoàng. Nhưng mà quả thật bà đã xem nhẹ tình cảm của con gái và tình cảm không thể khống chế.
"Mẹ, con biết mẹ vì muốn tốt cho con thôi!" Vương Giai Tuệ dùng sức nắm bút lông, trả lời, "Con đều biết!"
"Đứa con đáng thương của mẹ!" Lý Á Lệ tiến lên phía trước, đau lòng ôm lấy con gái.
"Mẹ, Cố Nhiên đối xử với con rất tốt. Con không hề đáng thương đâu!" Vương Giai Tuệ ngước mắt đẹp, kiên cường trả lời mẹ, "Mẹ đã nói, được yêu là hạnh phúc mà!"
"Ừ!" Lý Á Lệ vuốt ve khuôn mặt của con gái, cảm khái gật đầu.
"Mẹ đi ngủ trước đi!" Vương Giai Tuệ vỗ nhẹ mu bàn tay của mẹ, cười nói.
Lý Á Lệ vừa định thay quần áo, nhớ tới một việc: "Quên nói cho con! Cố tổng thăng cho mẹ làm phó phòng tiêu thụ, tiền lương cũng tăng hơn! Cuộc sống sau này của mẹ con mình cũng tốt hơn rồi!"
"Thật sao?" Vương Giai Tuệ kinh hỉ cười hỏi.
"Cố tổng rất quan tâm đến chúng ta. Chúng ta không được phụ lòng Cố tổng."
"Mẹ! Con biết rồi!" Vương Giai Tuệ gật đầu.
Cô hiểu rõ, Cố Mạc coi trọng mẹ như vậy không phải vì mẹ có năng lực. Mạc Y có rất nhiều nhân viên trẻ tuổi, tài giỏi sao lại có thể thăng chức cho mẹ thành phó phòng chứ? Nhất định là vì Tiếu Nhiễm. Đương nhiên, vẫn có khả năng một nguyên nhân nữa là Cố Nhiên.
"Giai Tuệ, mẹ bảo con chọn Cố Nhiên không phải vì bám lấy cây đại thụ Cố tổng đâu. Đơn giản, mẹ cảm thấy cậu ấy rất thương con. Nếu con không yêu Cố Nhiên thì mẹ cũng không ép!" Lý Á Lệ tâm sự.
"Mẹ, con biết! Mẹ mau đi ngủ đi!" Vương Giai Tuệ cười nói.
Cô cũng sẽ không vì muốn bám lấy quan hệ với Cố Mạc mà chọn Cố Nhiên.
Cô quyết định sẽ bắt đầu với Cố Nhiên là vì Cố Nhiên đối xử với cô rất tốt, tốt đến mức khiến cô cảm động.
Ngoại trừ mẹ, Cố Nhiên là người thứ hai nâng niu, yêu chiều cô như vậy.
Nếu cô vẫn tiếp tục theo đuổi một người đàn ông không để cô trong lòng thì cô thật sự quá ngu ngốc đến không thuốc nào chữa được.
Cô sẽ cố gắng quên Ninh Hạo, cố gắng yêu người đàn ông cẩn thận, che chở cho mình.
"Giai Tuệ, thêm 100 vạn Tệ mà Cố tổng cho, mẹ cũng có hơn 120 vạn Tệ. Con có muốn chúng ta mua một căn hộ nhỏ không? Lý Á Lệ hỏi ý kiến con gái, "Tuy Cố tổng nói khi nào Tiếu Nhiễm thuận lợi tốt nghiệp cấp 3 sẽ cho chúng ta một căn hộ nhưng mà mẹ không định nhận. Chúng ta không làm được gì thì cũng không nên nhận quá nhiều ơn huệ thì sẽ không trả được!"
"Vâng!" Vương Giai Tuệ lập tức đồng ý gật đầu, "Con cũng không định nhận căn hộ đó!"
"Vậy tan làm ngày mai mẹ sẽ đi xem có căn nào phù hợp hay không!" Lý Á Lệ hưng phấn nói.
"Tìm căn nào mà gần công ty mẹ một chút ạ. Nếu như con học ở thành phố khác, chỉ có một mình mẹ ở nhà, gần công ty thì tốt hơn!" Vương Giai Tuệ cười đề nghị, "Mà sau khi con tốt nghiệp, con cũng muốn vào Mạc Y!"
"Nghe theo con hết!" Lý Á Lệ cười gật đầu.