Editor; Chi Misaki
Tô Hoán đối với thành phố A không hề quá quen thuộc, cho nên anh nhờ Ninh Hạo chọn cho mình một căn phòng u tĩnh tại một hội quán tư nhân.
Đồ ăn được bưng lên, Cố Mạc liền cầm đũa gắp rau cho Tiếu Nhiễm. Nhưng bàn tay lại không nghe đại não chỉ huy để đồ ăn rơi trên mặt bàn.
Không chỉ Tiếu Nhiễm, mà ngay cả Tô Hoán cùng Ninh Hạo đều kinh ngạc nhìn về phía anh.
Cố Mạc nở một nụ cười xin lỗi, lại cầm chiếc đũa khác lên gắp rau cho cô, kết quả giống nhau, đồ ăn một lần lại rơi xuống mặt bàn.
Tiếu Nhiễm lập tức túm lấy chiếc đũa của Cố Mạc, cầm ngón tay anh nói: "Cố Mạc, có phải vừa rồi chơi bóng đã dùng sức quá nhiều ở tay làm tổn thương đến ngón tay rồi phải không?"
"Không việc gì. Đừng khẩn trương như vậy." Thanh âm Cố Mạc khàn khàn trấn an Tiếu Nhiễm.
"Còn nói không có việc gì? Cầm chiếc đũa anh cũng không cầm nổi rồi!" Tiếu Nhiễm một bên xoa xoa các ngón tay cho anh, một bên thương tâm đỏ hốc mắt.
Là cô quá sơ ý, vậy mà lại không phát hiện ra điều khác lạ lúc Cố Mạc chơi bóng.
Ngón tay anh ngay cả đũa cũng không cầm nổi, làm sao có thể nắm chặt vợt bóng bàn đây? Thua cũng là chuyền quá đỗi bình thường!
Ninh Hạo lo lắng nhìn Cố Mạc: "Cố tiên sinh, có muốn đi bệnh viện kiểm tra một chút hay không?"
"Bệnh cũ thôi. Nghỉ ngơi một chút là tốt rồi." Cố Mạc cười lắc đầu.
Tiếu Nhiễm biết Cố Mạc không thừa nhận đau đớn là sợ cô tự trách, nước mắt cô cứ thế không thể khống chế được mà rơi xuống: "Đều là lỗi của em. Cố Mạc, anh mắng em một câu đi."
Tô Hoán nghe thấy lời Tiếu Nhiễm nói, nhìn thấy thương tiếc trong mắt Cố Mạc, liền bừng tỉnh đại ngộ: "Chẳng lẽ tai nạn xe cộ năm đó đã làm tổn thương đến ngón tay Cố tiên sinh, cho nên anh mới bỏ y theo thương?"
Cố Mạc không có trả lời câu hỏi của Tô Hoán, chỉ là ánh mắt thâm trầm có liếc qua Tô Hoán một cái.
Tô Hoán làm sao có thể biết rõ chân tướng của vụ tai nạn năm đó?
Anh và Tô hoán đều không cùng xuất hiện.
"Anh họ, anh làm sao biết được?" Ninh Hạo cũng đồng dạng kinh ngạc nhìn về phía Tô Hoán.
"Cái kia... Cố tổng vốn là một đại nhân vật, lên mạng search một phen chẳng phải có đầy đủ sao." Tô Hoán xấu hổ cười cười. Anh xác thực là nói dối, lúc trước thời điểm điều tra Cố Mạc anh xác thực là có lên tìm kiếm... Ánh mắt Cố Mạc giống như hai mũi tên nhọn, thẳng tắp bắn về phía anh khiến anh như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than.
"Ngón tay của Cố Mạc là do tôi làm tổn thương. Là tôi hại anh ấy không thể tiếp tục công việc mà anh ấy yêu thích nhất.” Tiếu Nhiễm một bên tự trách một bên xoa 10 ngón tay cho Cố Mạc.
Cố Mạc ôm Tiếu Nhiễm vào trong ngực, nhẹ vỗ bờ vao cô: "Ngoan! Anh thật sự không có việc gì! Đã không đau nữa rồi."
Là do anh biết rõ 10 đầu ngón tay không thể vận động kịch liệt, nhưng nhất thời lại vì sĩ diện mà khiêu chiến cùng Tô Hoán và Ninh hạo.
Này chẳng trách ai khác được.
Đau đớn là tự anh tìm đến.
Anh làm sao có thể trách mắng Tiếu Nhiễm đây?
Tiếu Nhiễm trong lòng vạn phần chua xót cắn môi.
Tuy Cố Mạc không ngại, nhưng cô cũng không cách nào có thể quên đi tội nghiệt của mình.
Cô không xứng có được nhiều hạnh phúc như vậy.
"Anh không cần động tay nữa! Hôm nay em đút cơm cho anh!" Tiếu Nhiễm nâng khuôn mặt đã ầng ầng nước mắt lên, bá đạo ra lệnh.
"Được! Đừng khóc!" Cố Mạc lấy tay vuốt ve đôi má Tiếu nhiễm, nhẹ nhàng lau đi những giọt nước nơi khóe mắt cô.
Nhìn đến Cố Mạc cùng Tiếu Nhiễm ân ái như vậy, Ninh Hạo khe khẽ thở dài.
Đời này anh sợ chỉ có thể làm hộ hoa sứ giả rồi. Bởi vì Cố Mạc căn bản là không cho anh cơ hội để xen vào.
Cố Mạc còn không nỡ nhìn thấy Tiếu Nhiễm thương tâm hơn anh.
Nhận thức được điều này khiến tâm anh như tro tàn.
Tiếu Nhiễm lần đầu tiên ở trên bàn cơm chăm sóc Cố Mạc, mà còn là từ đầu tới cuối.
Cô căn bản là không để Cố Mạc phải đụng đến một ngón tay.
Cố Mạc tựa hồ như vô cùng hưởng thụ, vẫn luôn dùng biểu tình thụ sủng nhược kinh để nhìn Tiếu Nhiễm.
Sau khi chia tay, Tô Hoán vỗ bả vai Ninh Hạo vẫn luôn trầm mặc: "Tiểu Hạo, bọn họ vượt qua nhiều khó khăn như vậy mới có thể ở bên cạnh nhau, nên sẽ không dễ dàng chia tay đâu. Anh họ quen biết rất nhiều mỹ nữ, mai mốt sẽ giới thiệu cho em một mỹ nữ tuyệt sắc."
"Không cần!" Ninh Hạo lạnh lùng đẩy tay Tô Hoán ra, đi về phái bãi đỗ xe