Edit: Thư Quân.
Hóa ra tình yêu táo bạo lại không dám để lộ.
Màn đêm bao trùm khắp thành phố, ánh đèn nê ông phác họa những đường nét góc cạnh của tòa nhà, mơ hồ làm mờ thành phố.
Lúc Liên Huệ quay xe vào hầm gara, bà thoáng nhìn thấy một bóng người cao lớn lạnh lùng trong gương chiếu hậu đang dựa vào cột đèn hoa mộc lan trắng ở lối vào tiểu khu, gió lạnh cào lên gương mặt cậu, mái tóc mềm mại bị gió thổi bay, càng thêm lộ rõ đường nét lạnh lẽo trên mặt. Cậu mặc áo khoác dài màu đen đến đầu gối đứng trong bóng tối, chỉ có móc khóa áo thể thao màu trắng trên cổ là lộ ra màu trắng.
Cũng vào lúc đó, huyệt thái dương của Liên Huệ đột nhiên nhảy lên thình thịch, lập tức giẫm phanh xe, đỗ vào bãi đậu xe hai bên đường.
Liên Huệ đi tới, tiếng giày cao gót vang vọng trên đường phố không người, bước chân ưu nhã không nhanh không chậm, lúc đi tới mới hỏi, “Sao con biết mẹ ở đây?”
Trần Lộ Chu không trả lời, cúi đầu, dường như đang dùng ngón chân mài cái gì đó, suy nghĩ hồi lâu mới ngẩng đầu, hỏi thẳng vào vấn đề, không chút cảm xúc, “Là Phó Ngọc Thanh phải không?”
Lúc ấy trong đầu Liên Huệ rung lên một tiếng “ầm”, ngơ ngác nhìn cậu.
**
Mà ở bên này, Từ Quang Tễ đã nấu cơm xong, bưng đĩa nấm hương xào cải ranh từ trong phòng bếp ra, tiện tay đóng cửa trượt của nhà bếp, đặt đĩa thức ăn xuống trước mặt Từ Chi, cười híp mắt hỏi, “Là Trần Lộ Chu nhờ con tới hỏi phải không?”
Từ Chi vừa giơ đũa ra, bị một câu nói của ông làm cho khựng lại, đột nhiên cảm thấy có khi lão Từ không phải là người ngốc thật, là một người tẩm tầm ngầm mà đấm chết voi.
“Bố biết hết rồi ạ?”
Từ Quang Tễ cười kéo ghế ngồi xuống, không nhanh không chậm lấy khăn ra lau kính, vừa lau vừa bảo: “Đi guốc trong bụng con rồi, có bao nhiêu sợi ruột bao nhiêu con giun bố đều biết hết. Trước kia con không thích mặc quần áo bố chọn cho con, lại sợ làm bố buồn nên ra khỏi nhà là cởi, mặc bộ quần áo giấu trong cặp sách, trước khi về nhà lại thay ra, con tưởng là bố không biết sao?”
“Chuyện này con thật sự không ngờ tới, con còn tưởng là mình giấu kỹ lắm chứ.” Từ Chi thở dài, đặt đũa xuống, “Nên… Bố của Trần Lộ Chu thật sự là chú Phó sao?”
Từ Quang Tễ cũng thở dài theo, trong lòng cũng u sầu, cảm khái: “Mọi chuyện đã qua lâu rồi, thật ra mẹ con biết chuyện này rõ hơn bố, trước kia mẹ con có quan hệ rất tốt với chú Phó, bố và chú Phó cũng nhờ mẹ con mà mới biết nhau. Ban đầu bố cũng không ưa ông ấy lắm, con người ông ấy à, lúc còn trẻ trông rất tuấn tú, thích đua xe, được rất nhiều cô gái yêu thích, bạn gái cũng đổi rất nhanh.”
“Chú Phó và mẹ con quen biết như thế nào?”
“Gia cảnh nhà chú Phó con tương đối phức tạp, trắng đen lẫn lộn, bố cũng không rõ lắm. Lúc mới yêu mẹ con, quen biết ông ấy, khi đó gia đình ông ấy làm ăn nhỏ, mẹ con còn là sinh viên, con cũng biết sức khỏe của bà ngoại con không tốt mà, bị thoái đốt sống bẩm sinh, rất nhiều bệnh vặt. Mẹ con phải vừa học vừa làm, tiền kiếm được không chỉ để trang trải học phí mà thỉnh thoảng còn gửi về cho bà ngoại.”
Căn phòng rất yên tĩnh, chỉ có tiếng nói chuyện than thở rủ rỉ của hai cha con.
Từ Quang Tễ tiếp tục nói: “Bà ngoại con là người miệng cứng lòng mềm, nhưng nói thật thì, từ trong thâm tâm bố rất ngưỡng mộ bà ấy. Bây giờ khác với thời xưa, thời đại của các con sinh viên nhan nhản ở khắp nơi, còn thời đại của bố, ăn không no mặc không đủ ấm, dù gia đình có người thi lên đại học thì cũng không được coi trọng. Sau khi mẹ con đỗ đại học, người trong thôn chế giễu bà ngoại của con, nói kháy là đi học cũng chẳng để làm gì. Mặc kệ những lời người khác nói, bà ngoại con vẫn cố gắng để mẹ con lên học đại học.”
Từ Chi vẫn luôn biết bà ngoại là người không biết ăn nói, bộc lộ cảm xúc rất trực tiếp.
Từ Quang Tễ: “Lúc ấy mẹ con làm thêm ở một cửa hàng audio-visual mà chú Phó con là khách quen, lúc ấy chú Phó đang là giám đốc của một xưởng lồng tiếng phim hay ông chủ lớn gì đó, bố cũng không rõ lắm. Ông ấy nói chất giọng của mẹ con rất hay, hỏi liệu bà ấy có muốn đi lồng tiếng không, tiền lương nhất định sẽ cao hơn công việc này. Mẹ con đồng ý, sau đó quen biết với bạn gái của ông ấy ở trường đại học truyền thông, cũng chính là mẹ của Trần Lộ Chu.”
**
“Giọng của bà ấy rất giống mẹ, sau này lại cùng theo một giáo viên lồng tiếng, dần dần, cách nói chuyện của bọn mẹ ngày càng giống nhau. Nhưng tính cách thì không thể hòa hợp được. Bà ấy học kiến trúc, tính tình ngay thẳng, có những lúc gặp mấy ông chủ lớn không chính thống, mấy cô gái trong xưởng dịch thuật tức giận mà không dám nói gì, nhưng bà ấy lại tạt thẳng nước vào mặt họ, cũng vì thế mà khiến Phó Ngọc Thanh làm phật lòng không ít người. Mẹ ngưỡng mộ bà ấy, nhưng cũng ghét bà ấy.”
Hai người giống như hai chiếc cọc gỗ, đứng yên trong gió lạnh nứt da, tóc tung bay trong gió dưới ngọn đèn đường, vẻ mặt vẫn như trước.
Điện thoại trong túi Trần Lộ Chu không ngừng rung lên, cậu lấy ra xem, là Chu Ngưỡng Khởi, cậu trực tiếp ấn nút im lặng ở bên cạnh rồi bỏ vào trong túi.
Liên Huệ nói tiếp: “Nhưng Phó Ngọc Thanh rất tán thưởng bà ấy, có lần mẹ cho rằng hai người họ có mối quan hệ kìa ám nào đó, mẹ chia tay rồi lại quay lại với ông ta rất nhiều lần, cho đến khi Thu Điệp có bạn trai, chính là bác sĩ Từ, khi đó bốn người bọn mẹ có quan hệ khá tốt. Phó Ngọc Thanh không có bạn bè gì, bên cạnh đều là đám bạn xấu, chỉ có một người bạn tốt duy nhất là Lâm Thu Điệp. Có lẽ Thu Điệp thấy mẹ làm ồn nhiều lần quá nên sau này cũng không liên lạc với Phó Ngọc Thanh nữa, cho đến khi mẹ và Phó Ngọc Thanh hoàn toàn chia tay.”
“Nguyên nhân là gì? Ông ấy ngoại tình?”
Liên Huệ: “Khi đó mẹ muốn kết hôn, ông ta nói không có ý định kết hôn.”
**
“Không kết hôn thì tìm bạn gái làm gì chứ, không ngờ trước kia chú Phó lại là một tên đểu cáng! Con thấy mấy năm nay chú ấy thanh tâm quả dục, còn tưởng là chú ấy không có hứng thú với phụ nữ.” Từ Chi đặt đũa xuống, như có một tảng đá lớn đặt vào lòng, chấn động, không chút do dự thốt lên, “Con còn tưởng chú Phó là một viên ngọc chất phác không màu mè trong thế giới vật chất này.”
Từ Quang Tễ mỉm cười, nhấp ngụm rượu, nói khô cả họng, ông làm ấm cổ họng một cái, nói tiếp: “Mấy chữ chất phác không màu mè này thật sự không liên quan gì đến chú Phó của con.”
“Sau đó thì sao?” Từ Chi tò mò hỏi.
Từ Quang Tễ gãi đầu gãi tai nói: “Chuyện cụ thể sau này thì bố không rõ. Sau khi tốt nghiệp đại học, bố chia tay với mẹ con, rồi đến lúc bố kết hôn là hơn một năm trôi qua, Liên Huệ đã biến mất rất lâu, không lâu sau đó thì chú Phó con xảy ra chuyện. Trước kia ông ấy từng bị nhiều người ghét trong xưởng dịch, xảy ra tai nạn lúc đang đua xe, lúc ông ấy nằm viện, bố ông ấy bị bắt, khi đó mẹ con vì chuyện của Liên Huệ nên cũng không liên lạc với Phó Ngọc Thanh, bố mẹ cũng không biết Liên Huệ đã sinh con vào thời điểm đó.”
Nghe vậy, Từ Chi liền hiểu ra, vậy nên Trần Lộ Chu chính là con ruột của Liên Huệ. Thật ra từ lúc Liên Huệ tới tìm cô nói chuyện vào kỳ nghỉ hè, cô cũng lờ mờ nhận ra, tình cảm của bà đối với Trần Lộ Chu rất đặc biệt, khi ấy cô cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho là tình cảm mẹ con nuôi mười mấy năm, rất bình thường. Sau này cẩn thận ngẫm lại, “tình thương của mẹ” mà Liên Huệ đè nén mong chờ nhưng không dám để lộ với Trần Lộ Chu, chắc cũng cất giấu một số bí mật không muốn ai biết.
Là một người ngoài cuộc, một bí mật như vậy có lẽ sẽ khiến người ta thổn thức.
Từ Chi là người không có năng lực đồng cảm, khi nghe được bí mật này cũng không khỏi thấy lạnh lòng, mà chủ nhân của bí mật này lại có khả năng đồng cảm cực kỳ cao, là Trần Kiều Kiều mà có thể khóc mấy ngày vì bộ phim, dỗ thế nào cũng không dỗ được.
Từ Quang Tễ nhấp ngụm rượu, tiếp tục nói: “Chú Phó con nhận đứa trẻ về chưa được một tháng thì xảy ra chuyện, trạng thái tinh thần của mẹ ông ấy không tốt lắm nên đã đưa đứa trẻ vào viện phúc lợi, chờ đến khi ông ấy tỉnh lại đi tìm thì diện mạo của đứa bé đã thay đổi, ông ấy không thể nào nhận ra, bèn tới tìm Liên Huệ. Liên Huệ tức giận tát ông ấy mấy cái, nói không muốn nhìn thấy ông ấy nữa, chuyện sau đó thì bố không biết, khi đó tính cách của chú Phó con liền thay đổi.”
Từ Chi suy nghĩ kỹ càng, bỗng nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, “Bố, sinh nhật của Trần Lộ Chu là vào ngày 11 tháng 11, của con là ngày 8 tháng 7, theo lý thuyết thì con phải sinh sớm hơn cậu ấy vài tháng, nếu như lúc dì Liên Huệ biến mất để sinh con, vậy chẳng phải cậu ấy sinh ra trước lúc bố mẹ kết hôn sao? Vậy cậu ấy lớn hơn con ạ?”
“Con phải đi hỏi dì Liên Huệ, bố không biết.”
“Không phải chứ, bao nhiêu năm rồi mà chú Phó không đi tìm con trai mình? Vứt bỏ rồi không quan tâm đến nữa sao?”
**
“Ông ta chỉ mong được như vậy! Lúc biết mẹ mang thai, mẹ vĩnh viễn nhớ được gương mặt đó của ông ta, thậm chí còn không thể nhớ nổi sinh nhật con.” Suốt nhiều năm, khi nhắc đến người này Liên Huệ vẫn không thể nào bình tĩnh được, nghiến răng căm hận, gió lạnh gào thét khiến mặt bà lạnh cóng, cũng không có cách nào để bà bình tĩnh lại, lửa giận trong lòng vẫn hừng hực, không thể cháy hết được, “Ngày tháng trên thẻ căn cước mới là sinh nhật của con, hồ sơ ở viện phúc lợi là do viện trưởng điền bừa. Lúc mẹ ông ta đưa con tới đó, thậm chí còn không nói được rõ ràng chứ đừng nói tới là ngày sinh của con.”
Lúc ấy Liên Huệ đã nói dối cậu phải sửa thành tháng ba để học buổi sáng, những năm đó chính sách còn chưa được tuân thủ nên có rất nhiều phụ huynh sửa đổi ngày tháng trên thẻ căn cước để con được nhập học sớm hơn.
Con đường hai bên tĩnh lặng, thỉnh thoảng có xe chạy qua, ánh đèn vụt qua hai người bọn họ, vẻ mặt cả hai đều mờ mịt, đèn đường trên đỉnh đầu dường như cũng đi đến tận cùng sinh mạng, sắp sửa tắt ngúm mà nhấp nháy.
“Thế nên,” Trần Lộ Chu dựa vào cột đèn, hai tay khoanh trước ngực, bỗng nhiên cười tê dại, hai mắt như đọng lại nước, nhìn bà không chút gợn sóng, “Bây giờ ông ấy muốn nhận lại con sao?”
“Không phải, là mẹ đi tìm ông ta.”
Trong lòng Liên Huệ cảm thấy mất cân bằng, trong đợt nghỉ hè, Trần Lộ Chu giấu bà không ngừng làm việc khắp nơi để kiếm tiền, học phí và phí sinh hoạt. Quyết định này đã khiến bà do dự rất lâu, cho đến ngày Tết, Trần Lộ Chu gọi điện chúc bà năm mới vui vẻ, sự cô đơn tĩnh lặng trong điện thoại khiến bà tưởng như nanh vuốt của rắn độc. Từ lúc nào, cuộc sống đẫm máu của bà đã cào xé da thịt bà ra thành từng mảnh.
Còn có thể tồi tệ hơn thế này không?
“Vậy nên ông ấy chưa từng đi tìm con, dù chỉ một lần.”
“Đừng tự làm khổ mình nữa được không?”
Một chàng trai mới hai mươi tuổi lẽ ra phải sắc sảo, nhưng đôi mắt lại lộ rõ vẻ mệt mỏi và bất lực, mọi góc cạnh dường như đã bị cuộc đời mài nhẵn. Liên Huệ cảm thấy trong tim như có một lỗ thủng lớn bị đâm vào, bà biết, con trai và cũng có một lổ thủng như vậy, có lẽ lỗ thủng trong tim cậu không bao giờ có thể lấp lại được nữa.
Cuối cùng cũng hiểu vì sao cậu lại thích cô gái đó đến vậy.
Tính cách của Từ Chi rất giống Lâm Thu Điệp, có lúc thẳng thắn làm người ta không chống đỡ nổi, ngay cả khi mới gặp mặt lần đầu, Liên Huệ đã uyển chuyển nói rằng hai đứa còn quá nhỏ, chỉ là xúc động mà thôi.
Cô sẽ trực tiếp nói với bà.
“Dì Liên à, cháu và Trần Lộ Chu không phải là xúc động nhất thời, cháu thật sự thích cậu ấy.”
Khi ấy lòng bà cảm thấy đau thảm thiết, hóa ra tình yêu táo bạo lại không dám để lộ ra, thật tầm thường và tội lỗi.
**
“Trần Lộ Chu…”
Từ Chi đẩy cửa, nhìn xung quanh thì thấy trong nhà bật đèn sáng trưng, cửa sổ cũng mở nhưng không có người, chắc là vội vàng bỏ đi.
Từ Chi ngồi trên ghế sô pha gọi cho cậu nhưng không thấy trả lời, tiếp tục gọi lại vẫn thấy không nghe máy.
“Chu Ngưỡng Khởi, cậu biết Trần Lộ Chu đang ở đâu không?”
“Không biết, tôi vừa gọi điện cho cậu ta cũng không thấy cậu ta nghe máy.”
“Lý Khoa, Trần Lộ Chu có ở chỗ cậu không?”
Giọng đối phương hiển nhiên là sửng sốt, thành khẩn nói: “Đừng mà, tôi đâu có quen biết gì với Trần Lộ Chu, bạn trai của cậu đi đâu thì hỏi tôi làm gì?”
Hiếm có lúc Từ Chi lo lắng không yên: “Đừng quậy nữa, tôi tìm cậu ấy thật. Không có ai ở nhà, không biết là đã chạy đi đâu rồi.”
Lúc này Lý Khoa mới nghiêm túc: “À, thật sự không có ở chỗ tôi đâu, tôi đang ở quê.”
Từ Chi lại hỏi xin số điện thoại của Khương Thành từ Chu Ngưỡng Khởi.
“Khương Thành, Trần Lộ Chu có ở chỗ cậu không?”
Khương Thành hơi sửng sốt, sau đó nói chắc như đinh đóng cột: “Có, đang ở chỗ tôi.”
Từ Chi bỗng giật mình, mừng rỡ như điên, hai mắt tỏa sáng: “Vậy cậu bảo cậu ấy nghe điện thoại đi, tôi có chuyện muốn tìm cậu ấy.”
Từ Chi nói xong, liền nghe thấy bên kia có tiếng micro bị rút ra, nói mấy câu không hề có kỹ năng diễn xuất, “Trần Lộ Chu! Trần Lộ Chu! Ôi, cậu ta đi vệ sinh mất rồi.”
Từ Chi: “…”
Từ Chi mặt không cảm xúc ném điện thoại lên bàn, trải qua chuyện lần này, cô phát hiện “cứng” nhất vẫn là Khương Thành, rất thành thạo trong việc bao che.
Ban đầu cô vừa ngồi xem phim vừa ngồi đợi trên ghế sô pha, nhưng trong lòng đang có chuyện lớn, chờ đợi như vậy quả là cực hình, hiếm có lúc không thèm xem phim mà trực tiếp đi ra cửa kiên nhẫn đứng đợi. Vừa nghe thấy tiếng thang máy hoạt động hoặc là ở cầu thang có tiếng bước chân, trái tim cô lại đập nhanh một cách khó hiểu, hai lỗ tai lập tức dựng đứng lên, nín thở nhìn chằm chằm, nhưng lần nào cũng chẳng thấy ai.
Cuối cùng, cô dựa vào tường mơ màng buồn ngủ, nghe thấy tiếng thang máy vang lên cũng không ôm nhiều hy vọng, theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên, bỗng thấy một hình bóng cao lớn quen thuộc. Cô bỗng nhiên tỉnh táo lại, không đợi cậu lên tiếng, chờ đợi trong lo âu đã mài mòn hết kiên nhẫn của cô, hai mắt nóng hừng hực muốn hỏi cậu mấy câu, nhưng thấy một người kiên định luôn tràn đầy hy vọng như cậu, giờ phút này lại nhẹ nhàng đứng đó, giống như một tràng pháo hoa rực rỡ hoành tráng đã tan biến, là đống tro bụi trên mặt đất không ai hỏi han, Từ Chi đã biết có lẽ cậu đi gặp mẹ mình.
Từ Chi đau lòng đi tới, duỗi tay ôm lấy đầu cậu, câu nói ban đầu định hỏi là điện thoại của anh đâu lại bị cô âm thầm nuốt vào trong bụng, thở dài không dứt trong ngực cậu.
Trần Lộ Chu trở tay ôm cô vào lòng, trái tim sớm đã như thủy triều bị chết ngập, không còn khả năng phản kháng, nếu như đây là một vực sâu khác, có thể cậu sẽ chết tại đây….
Bên trong nhà bật đèn, rèm không kéo, điều hòa bên ngoài kêu vù vù, người dẫn chương trình trên ti vi đang nói về một tin tức nhạt nhẽo ―
“Nhà ở bình dân sẽ được cải thiện mạnh mẽ, thực hiện sâu chiến lược tăng cường nhân tài cho quân đội trong thời kỳ mới….”
Hai người gần như là gió mưa bão táp, vừa gặm nhấm đối phương vừa đẩy cánh cửa phòng ngủ, không chút e dè ném quần áo tứ tung. Trần Lộ Chu đặt tay lên má cô, ngón tay thon dài luồn vào trong mái tóc Từ Chi, tay còn lại ôm lấy eo cô, hôn sâu đẩy cô vào trong phòng ngủ, môi lưỡi khuấy đảo trong miệng cô một hồi.
Hai người tựa vào cửa hôn nhau một lúc, nhiệt độ trong phòng tăng vọt, hơi thở đục ngầu rối loạn, tim đập như trống. Cuối cùng cả hai ngã song song xuống giường, tiếng của ti vi cách một bức tường thật dày không còn nghe rõ nữa, chỉ loáng thoáng nghe thấy giọng nói cứng ngắc của người dẫn chương trình hòa cùng với tiếng tim đập của cô, nhưng trống đánh gõ bên tai cô. Trần Lộ Chu hôn lên tai Từ Chi, dừng lại ở xương quai xanh, hơi thở nặng nề vùi vào cổ cô, áp trán, ngón tay đã thành thạo cởi cúc quần jean của cô, thấp giọng ngâm nga như hỏi thăm ở bên tai Từ Chi, “Hửm?”
Từ Chi gật đầu.
Vì vậy, bức tường đó âm thầm sụp đổ, trong không khí đều là bụi bặm vẩn đục, mịt mù mơ hồ.
Từ Chi nhớ lại trải nghiệm suýt bị chết ngạt khi đi ngắm biển, Khánh Nghi ở gần biển, cô thường xuyên đến đó ngắm biển vào những dịp lễ Tết. Mấy năm nay hầu như không có ai nghịch nước trên bãi biển nữa, khi còn bé, vào mỗi dịp cuối tuần, bờ biển đều đông nghịt người ra ngắm thủy triều. Có người thích chơi, dùng lòng bàn tay vỗ mạnh xuống nước, khuất động từng lớp sóng đánh cao hơn, để cho sóng biển lao từng đợt về phía cô. Nhưng người nọ không thèm cứu, không chịu bỏ qua cho cô, tiếng kêu kia thật khiến người ta hoảng sợ.
“Trần Lộ Chu, rốt cuộc sinh nhật của anh là ngày mấy?”
“Bà ấy nói là ngày trên thẻ căn cước, ngày 17 tháng 3.” Cậu tập trung.
Hai người vẫn trò chuyện câu được câu không.
“Vậy chẳng phải lại sắp tới sinh nhật anh rồi sao?” Từ Chi sợ hãi.
Cậu cười ra tiếng, vẻ mặt phách lối lại thiếu đòn, ngẩng đầu, ỷ thế hiếp người mà nhìn cô, thở hổn hển: “Đúng vậy, hay là em tiếp tục làm biệt thự có vườn hoa đi? Lần này anh muốn có thêm cả bãi đậu xe.”
“Anh cút đi.” Từ Chi không thể nhịn được nữa, đạp cậu một cái nhưng không trúng, lại đẩy cái đầu đầy mồ hôi của cậu ra.