Edit, Beta: Rum.
Chúng tôi đều có bạn trai cả rồi.
Trần Lộ Chu đi vào nhà vệ sinh gọi điện thoại cho bà Liên Huệ, cậu kẹp điện thoại trên vai, cúi đầu rửa tay, “Mẹ.”
Giọng điệu bà Liên Huệ vẫn dịu dàng trước sau như một, “Thi xong rồi, con vẫn không có ý định dọn về nhà ở sao?”
Cậu cười hờ hững, tắt vòi nước rồi rút tờ khăn giấy ra lau tay: “Còn hai tháng nữa là xuất ngoại rồi, dọn đến dọn đi làm gì cho phiền, sao hả, mẹ nhớ con?”
“Hồ sơ ra nước ngoài bố mẹ đã chuẩn bị xong cho con, nếu nhanh thì tuần sau sẽ mở cuộc phỏng vấn qua video.”
“Dạ, con biết rồi.” Trần Lộ Chu ném giấy vào thùng rác, dựa vào bồn rửa tay, lười biếng nói.
“Con không hỏi đó là trường đại học nào sao?”
“Bất kể là trường nào, con nhất định cũng có thể học được.” Trần Lộ Chu ngửa đầu không nói nên lời, dùng tay xoa sống mũi, nói, “Mẹ, con hiểu ý mẹ muốn nói, dù ông ấy có tìm cho con một trường đại học gà rừng đi nữa, con đều sẽ thành thật đi đến đó.”
**
Lúc Trần Lộ Chu quay lại, các món ăn vừa được mang lên, trong thùng rác đã có một đống que xiên bóng loáng, Chu Ngưỡng Khởi ăn một miệng đầy dầu mỡ, Trần Lộ Chu kéo ghế ngồi xuống, ghét bỏ đưa cho cậu ta một tờ khăn giấy, “Lau đi, nhìn mất cả mỹ quan.”
Trần Lộ Chu liếc nhìn Từ Chi, trước mặt cô rất sạch sẽ, hình như chưa ăn uống gì, di động để ở bên cạnh, cục sạc của cậu đã bị cô chiếm lấy. Trần Lộ Chu đảo mắt qua, cũng không nói gì, “Không thấy đói?”
“Không.” Từ Chi chủ động trả lời, giải thích tình huống, “Ban nãy điện thoại hết pin, Chu Ngưỡng Khởi…”
“Không sao, sạc đi.” Cậu cúi xuống uống một hớp canh, nói.
“Chu Ngưỡng Khởi, cậu còn không ăn rau thơm?” Thái Oánh Oánh ai oán hỏi.
Hiển nhiên vừa rồi lúc cậu không có ở đây, hai bên đã tự giới thiệu với nhau, tiện miệng giới thiệu lại cho cậu: “Cô gái xinh đẹp này là Thái Oánh Oánh, là chữ Thái kia ấy, Oánh trong từ óng ánh. Còn vị tiên nữ này tên là Từ Chi, Từ trong hai người, Chi trong hoa sơn chi. Còn cậu tên Trần Lộ Chu, tôi đã giới thiệu với bọn họ rồi.”
Thái Oánh Oánh: “Nghe nói tên tiếng anh của cậu là Lucy?”
Chu Ngưỡng Khởi gật đầu: “Bởi vì người anh em của tôi từ nhỏ đã quá đẹp, khi còn bé, giáo viên tiếng anh đã nghĩ cậu ta là con gái.”
Thái Oánh Oánh nửa tin nửa ngờ nói: “Bây giờ trông không giống con gái tí nào, rất đẹp trai. Từ Chi, cậu nói xem có đúng không?”
Từ Chi cảm thấy Trần Lộ Chu là một anh chàng đẹp trai đáng để mắt tới, ngũ quan tiêu chuẩn, bất kể là ai cũng không dám lên tiếng bàn cãi về diện mạo nhan sắc của cậu, hàng mi dài cong vút, khóe mắt sắc và mảnh, con ngươi đen bóng lạnh lùng, nhìn không giống kiểu người thân thiệt dễ lừa gạt.
Đa số thời điểm khóe miệng cậu đều cong lên, đây cũng là nét dịu dàng nhất trên người cậu.
Không hiểu sao, Từ Chi lại cảm thấy trên người cậu có thái độ thản nhiên không sợ trời không sợ đất, nghe Thái Oánh Oánh nói vậy cũng không biết ngượng ngùng, thoải mái để cho Từ Chi đánh giá, thậm chí ánh mắt còn không hề e dè, nhìn thẳng vào mắt cô.
Ngược lại là Từ Chi không nhịn được phải tránh mắt đi: “Đúng không?”
Trần Lộ Chu mỉm cười, khoanh tay dựa vào lưng ghế, khóa áo thể dục trên người cũng bị cậu kéo ra, uể oải ngả người ra sau, rót cho mình một đĩa dấm và nói: “Tôi vẫn rất tò mò, sợi dây chuyền của cậu làm thế nào mà mắc lên đó được vậy?”
Thái Oánh Oánh nói: “Là thế này, cậu ấy thi đại học tốt hơn ‘bạn trai’ cậu ấy, trong lòng ‘bạn trai’ cậu ấy chắc là không thấy dễ chịu, lạnh nhạt, dùng vũ lực các kiểu với Từ Chi. Cũng không phải lần một lần hai, mỗi lần thi không tốt đều nổi giận, phải để Từ Chi đi dỗ. Ban nãy Từ Chi muốn lấy sợi dây chuyền về, cậu ta đột nhiên nổi điên ném nó từ trên tầng xuống, rồi… Mắc trên cái cây.”
Chu Ngưỡng Khởi: “Bị điên rồi, em gái, như vậy mà cậu cũng không chia tay?”
Từ Chi thản nhiên đáp lời: “Cậu đừng gọi tôi là em gái, hai chúng ta chưa biết là ai lớn hơn ai đâu, còn nữa, tôi cũng định nói rõ với cậu ấy rồi…”
Thái Oánh Oánh ngắt lời, “Nhưng có đôi lúc tên bạn trai đó cũng khá tốt, nhà cậu ta không có nhiều tiền, năm cấp ba vì muốn tiết kiệm mà mỗi ngày chỉ ăn một bữa cơm, có lần Từ Chi chưa kịp ăn cơm chiều, cậu ta cũng để dành bữa cơm duy nhất ấy cho Từ Chi ăn. Là một người khó hiểu.”
Chu Ngưỡng Khởi cắn miếng nấm hương, nhăn mặt lắc đầu, nói huỵch toẹt: “Em gái à, mẹ cậu không không dạy cậu đừng nhặt bạn trai trong thùng rác sao? Cậu không sao chứ, định thu rác từ trạm rác về đấy à?”
Từ Chi không tức giận, ngược lại là Thái Oánh Oánh, nghe xong nổi trận lôi đình, muốn mắng Chu Ngưỡng Khởi ‘cậu có biết nói chuyện không thế, tự dưng đi nhắc đến mẹ người ta làm gì’. Nhưng chưa đợi cô ấy lên tiếng, Trần Lộ Chu – người vẫn luôn thờ ơ lạnh nhạt ngả người vào ghế, hai tay khoanh trước ngực lại nhét miếng báo bao đặt trên bàn vào miệng Chu Ngưỡng Khởi, ý bảo cậu ta không biết nói chuyện thì hãy ngậm miệng lại: “Cậu bị ném vào thùng rác hay từng đi nhặt rác rồi? Người ta quen bạn trai ảnh hưởng đến việc cậu nhặt rác sao? Vì cậu ấy mà cậu không đạt KPI cuối năm có đúng không?”
Chu Ngưỡng Khởi nói đùa rằng đúng là cậu ta không có bằng cấp, lúc này quay lại thì không thích hợp. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên thấy cô gái có người bạn trai như vậy, vì thế thuận theo nấc bậc thang Trần Lộ Chu cho mà đi xuống, còn mình thì lẩm bà lẩm bẩm, “Cũng không sao, thời buổi bây giờ cạnh tranh kịch liệt mà.”
Cơn tức của Thái Oánh Oánh lúc này mới giảm, nhưng tạm thời cô ấy không muốn nói chuyện với Chu Ngưỡng Khởi nữa, vì thế lại nhắm vào Trần Lộ Chu, “Nghe nói cậu còn có biệt danh là Tiên Thảo.”
Từ Chi nhìn Trần Lộ Chu, không hiểu sao, có lẽ là vì người phụ nữ có giọng nói giống y như đúc với mẹ cô, làm Từ Chi cảm thấy rất thân thiết với Trần Lộ Chu, nhưng rõ ràng cậu là người có dáng vẻ kiêu ngạo khó gần.
Vẻ mặt Trần Lộ Chu lúc này như muốn nói: Đừng hỏi tôi, ai bảo cậu đi hỏi tôi vậy, biệt danh này dù tôi có tự luyến đến mấy, mẹ nó cũng ngại không dám tự mình giới thiệu.
Từ Chi và Thái Oánh Oánh đồng thời quay đầu nhìn Chu Ngưỡng Khởi.
Chu Ngưỡng Khởi lập tức trở nên kiêu ngạo, vừa gặm xương vừa giải thích: “Các cậu chưa nghe thấy thấy trai đẹp trường Nhất Trung chúng tôi rất lợi hại sao, quả thực có thể so với cảnh thần tiên đánh nhau, mà cậu ta chính là người ‘đánh thắng’, tiên thảo trong đám thần tiên đó.”
Trần Lộ Chu vừa xem điện thoại vừa nghĩ, mình tham gia lúc nào nhỉ? Thôi quên đi, giả bộ như bị sét đánh trúng vậy.
Lúc này Thái Oánh Oánh mới nhìn kỹ hai người họ: “Hai cậu cũng học trường Nhất Trung?”
Chu Ngưỡng Khởi nghiêng mặt nhìn Trần Lộ Chu, người này làm như không thấy, không nghĩ đến việc giữ hình cho Nhất Trung gì cả, toàn thân biếng nhác, hai chân gác chân lên nhau, tiếng Wechat vang lên không ngừng, như thể có người viết một đoạn văn ngắn cho cậu ta đọc vậy, nhắn một tin không đủ.
Thế mà cậu không thèm đọc gì cả, diễn dáng vẻ “trai đểu cấp cao của Nhất Trung bận trăm công ngàn việc” y như thật.
Chu Ngưỡng Khởi yên lặng nhích dịch sang bên cạnh, quyết định giữ khoảng cách với Trần Lộ Chu, ngồi nghiêm chỉnh nói với Thái Oánh Oánh, “Sao hả, chúng tôi không giống?”
Thái Oánh Oánh nhìn Trần Lộ Chu, lại nhìn Chu Ngưỡng Khởi, không biết là ai không giống, dù sao cũng nhìn không ra, “Hơi hơi.”
Chu Ngưỡng Khởi nghĩ bụng, cô em này đúng là kiến thức hạn hẹp, không biết người bên cạnh trâu bò cơ nào. Nhưng cậu ta thấy, bây giờ vẫn không nên để lộ việc biết Trần Lộ Chu tương đối tốt thì hơn.
Khóe mắt cậu ta liếc qua, chợt phát hiện “đoạn văn” kia không như cậu ta nghĩ. Quả nhiên Trần Lộ Chu không phải là người, một tràng thăm hỏi tổ tông dài như vậy, cậu xem như thể ngửi thấy mùi ngon ở trong đó. Người nọ chắc là fans não tàn Cốc Nghiên, không biết đã dùng cách nào mà thêm được Wechat của Trần Lộ Chu, dùng toàn từ ngữ khó nghe bẩn thỉu.
“Như vậy mà cậu cũng nhịn được?”
TV trong quán nướng đang chiếu một bộ phim điện ảnh của nước Pháp. Trần Lộ Chu dựa vào ghế, ngửa cổ nhìn tên bộ phim kia rồi mới đáp lại Chu Ngưỡng Khởi: “Thấy cậu ta hỏi thăm chân thành như thế, tôi nghĩ rằng cậu ta biết mộ tổ tiên nhà tôi ở đâu. Vậy thì thật tò mò, mãi mà chưa để lại cho tôi địa chỉ.”
“.…”
Thái Oánh Oánh không hiểu hai người họ đang nói cái gì, quay về chủ đề cũ, “Các cậu đều là học sinh Nhất Trung, vậy các cậu biết Địch Tiêu không?”
Trần Lộ Chu lắc đầu.
Chu Ngưỡng Khởi lục lại trí nhớ trong đầu, “Biết chứ, lần trước còn đi chơi bóng với nhau cơ mà.”
“Ai vậy?” Trần Lộ Chu nghiêng đầu hỏi cậu ta, “Tôi từng gặp chưa?”
Chu Ngưỡng Khởi: “Nói nhảm, chơi bóng chung rất nhiều lần rồi, cậu toàn đánh với nhóm của Khương Thành, chắc là không nhớ cậu ta đâu.”
Mắt Thái Oánh Oánh tỏa sáng lấp lánh: “Ở trường các cậu, cậu ấy cũng là học bá chứ?”
“Không tính là vậy, nhưng rất cố gắng học tập, thuộc tuýp học sinh chăm chỉ.”
Đương nhiên không thể so được với người ngồi bên cạnh cậu ta.
Thái Oánh Oánh không phục, đáp lại mỉa mai, “Nghe nói cậu học rất giỏi? Thi đại học được bao nhiêu điểm?”
“Hơn bốn trăm, chưa đến năm trăm điểm.”
“Thế mà cậu còn chém gió không biết ngượng miệng.” Thái Oánh Oánh rất khinh thường.
“Tôi là học sinh nghệ thuật, điểm này đủ vào học viện mỹ thuật trung ương rồi.” Chu Ngưỡng Khởi đáp.
Thái Oánh Oánh và Từ Chi nhìn nhau, chưa hỏi đã tự động coi Trần Lộ Chu giống Chu Ngưỡng Khởi, đều là hàng ngũ học sinh nghệ thuật.
Quán nướng lục đục đón thêm không ít khách, Trần Lộ Chu phải xác nhận Từ Chi đã ăn no rồi mới cầm điện thoại đứng lên, dáng vẻ như muốn đi thanh toán, Từ Chi nhanh tay lẹ mắt đi theo sau.
Trên bàn chỉ còn lại Chu Ngưỡng Khởi và Thái Oánh Oánh, hai người vẫn đang ngồi gặm nốt chỗ xương cuối cùng, Thái Oánh Oánh vẫn không nén nổi cơn tò mò, hỏi nhỏ: “Ừm thì, bình thường có nhiều cô gái tiếp xúc với Địch Tiêu không?”
“Con gái? Không chú ý lắm.” Chu Ngưỡng Khởi lắc đầu rồi lại nhớ ra, đột nhiên nói, “Hình như cậu ta có bạn gái ở bên ngoài trường.”
Thái Oánh Oánh cười khúc khích thần bí.
Chu Ngưỡng Khởi hồn nhiên mút tủy xương, nói năng hàm hồ: “Tên là Tinh Tinh gì đó.”
Thái Oánh Oánh trợn mắt. Tinh Tinh, Oánh Oánh, không biết phân biệt hả? [1]
[1] Tinh Tinh-晶晶: đọc là jīng. Oánh Oánh-莹莹: đọc là yíng. Hai từ này có cách đọc khá giống nhau nên Chu Ngưỡng Khởi nghe nhầm.
Thái Oánh Oánh kiên nhẫn nhắc nhở cậu ta, “Cậu nhớ lại xem, có phải rất giống tên của tôi không?”
Chu Ngưỡng Khởi trong nháy mắt hiểu ra: “Đúng đúng, tên Sài Tinh Tinh, ở trường trung học phổ thông số tám.”
Ý cười trên mặt Thái Oánh Oánh đông cứng: “….”
Từ Chi bám theo bước chân của Trần Lộ Chu, lúc tới trước quầy thì lấy điện thoại ra, chuẩn bị lúc nào cũng có thể thanh toán, thậm chí cô còn mở sẵn mã QR hai chiều rồi.
Kết quả là Trần Lộ Chu chỉ đi tới trước quầy lấy bịch khăn giấy, quay đầu lại thấy cô cũng ở đây, cúi đầu, ý vị thâm trường mà nhìn cô một cái.
Ở đây có rất nhiều người tới tính tiền, âm thanh ầm ĩ vụn vặt, chỉ có mình cậu cô độc nhìn cô. Ánh mắt ấy, sạch sẽ như bờ rào che đi ánh trăng tỏ, làm người ta áy náy vô ngần, nơi đó rộng lớn mênh mông, giống như cậu có thể làm nổi lên cuồng phong bão táp trên mặt biển, cũng có thể yên lặng giấu đi nỗi lòng niên thiếu vào một vũng nước ao.
Trần Lộ Chu thuận tay lấy viên kẹo trái cây trước quầy đưa cho cô, không nén được cười, “Đi theo làm gì, cho rằng tôi muốn thanh toán?”