Biên tập: Thư Quân.
Trần Lộ Chu, cậu gà thật đấy.
Tân sinh viên vừa mới nhập học quả thực khó tránh khỏi có chút cường điệu, dù sao trong mỗi một lớp học, giáo sư cũng thật tâm thành ý khuyên bọn họ, “Lúc còn nhỏ tôi không hiểu Lỗ Tấn, sau này lên đại học lại tiếp tục cầm sách của Lỗ Tấn tiên sinh, tôi hết sức kính trọng và ngưỡng mộ ông ấy. Sau này, hồi đại học tôi thích một cô bé rất ưu tú, từ nhỏ tôi đã nhút nhát hướng nội, cô ấy học chuyên Văn, còn tôi học khoa Toán, khi ấy tôi không thích môn Văn lắm, tôi cảm thấy cô ấy giống cuốn《Nhật ký người điên》mà hồi nhỏ tôi đọc không hiểu vậy, tràn đầy bí ẩn. Vì cô ấy mà tôi bắt đầu đi nghiên cứu tác phẩm văn học, cô ấy rất thích Osamu Dazai, vì vậy sau khi đọc hết các tác phẩm của Osamu Dazai, tôi phát hiện cô ấy và đàn anh của tôi đã nắm tay bước đi trên sân trường. Khi ấy tôi còn đang nghiên cứu lý do vì sao Osamu Dazai tự tử năm lần, chuyện xảy ra vào lúc tôi đang đi làm thêm ở quầy bán đồ ăn vặt trong trường, vô tình gặp đàn anh tới mua bữa sáng, tôi không nhịn được hỏi anh ta, ‘Đàn anh, Dazai Osamu này….’ Đàn anh cứ thế ngắt lời tôi, ‘Anh không ăn sandwich.’.”
“Cho nên, tôi đề nghị các em, gặp được cô gái mình thích hãy mau theo đuổi, bởi vì chờ đến lúc tốt nghiệp rồi các em sẽ phát hiện, hai mươi tuổi không giải được đề Toán, cùng lắm là khó chịu một hồi, còn hai mươi tuổi không theo đuổi được một cô gái, sẽ là khó chịu cả đời. Dĩ nhiên, chẳng qua đây cũng chỉ là quan điểm cá nhân của tôi, không liên quan gì đến quan điểm của trường học. Đừng chụp ảnh, cũng đừng quay video, tôi nổi tiếng rồi không có lợi gì cho các em đâu, tôi sẽ yêu cầu tăng thêm tiền lương, lông dê sẽ lên lông cừu, không biết chừng, trường học có thể đòi tăng học phí của các em đấy.”
Mặc dù là nói đùa nhưng chắc chắn sẽ có người ghi âm, còn có người đăng lên phần mềm video. Dù sao thì giáo viên này vẫn luôn nổi tiếng trên mạng, mọi người đều biết tính cách của thầy, còn được lên hot search nhiều lần. Nhưng mỗi lần thầy ấy dẫn dắt tân sinh viên đều sẽ say sưa kể lại câu chuyện tình yêu của mình, cho nên hầu như mọi người trên mạng đều biết thầy ấy có đàn anh không ăn sandwich.
Chương trình học dành cho sinh viên năm nhất rất dày, để tạo nền móng, Từ Chi đã đăng ký một lớp học vẽ cấp tốc, ngoài giờ học cô không có nhiều thời gian rảnh, khoảng thời gian đó cô thực sự rất bận, cộng với việc lão Từ thường xuyên gọi điện thoại vào buổi tối cho cô, mỗi lần gọi là hết một tiếng đồng hồ.
Trong một lần trò chuyện điện thoại với lão Từ, có một chàng trai đã bày trận pháp dưới ký túc xá nữ sinh, thắp một vòng nến thành hình trái tim, trong ánh nến, anh ta say sưa đọc bài thơ tình phổ biến nhất lúc bấy giờ.
“Trên mảnh đất cằn cỗi của tôi, em là bông hoa hồng cuối cùng của tôi….”
Lão Từ ở đầu dây bên kia nghe mà sửng sốt, “Thằng nhóc này đủ khí chất đấy.”
Từ Chi nói: “Là nhóm ngâm thơ của trường đang luyện tập.”
Lão Từ cười khanh khách, “Không phải là bố không hiểu, người theo đuổi đúng không? Sao hả, có đẹp trai không? Học ngành nào?”
Từ Chi cầm điện thoại đứng trên ban công, lơ đãng nhìn xuống dưới lầu và nói, “Không nhìn được rõ mặt, bố cảm thấy có thể đẹp trai hơn Trần Lộ Chu không?”
Lão Từ chẹp miệng, không hài lòng nói: “Con so sánh với thằng nhóc đó làm gì.”
Không phải so sánh, cô nghĩ bụng, hóa ra sinh viên ngành Trung Văn khi tỏ tình cũng đọc thơ của người khác, nhà thơ theo chủ nghĩa lãng mạn không phải nơi nào cũng có. Người có thể viết thơ không nhiều, người có thể ghi nhớ mọi câu hỏi của cô ở trong lòng, hơn nữa còn nghiêm túc suy nghĩ rồi cho cô một câu trả lời chắc chắn, trên đời này có lẽ cũng chỉ có một người đó mà thôi.
Nghĩ đến đây, Từ Chi định cúp máy đi xuống nói rõ ràng với người ta, lại thấy đàn chị Đỗ vỗ vai người kia, kéo anh ta qua một bên không biết nói cái gì, đối phương nhanh chóng thu dọn đồ đạc bỏ đi.
Chờ đàn chị Đỗ bước vào, Hứa Củng Chúc đang đắp mặt nạ không nhịn được giơ ngón tay ra đếm thay cô, “Tớ tính nhé, từ lúc khai giảng đến bây giờ, người theo đuổi cậu cũng đến năm, sáu người rồi, người đẹp Từ à, cậu không nhìn trúng ai sao?”
Lúc ấy Từ Chi đang tìm dây sạc, chuẩn bị sạc pin cho điện thoại di động, tìm rất lâu cũng không thấy. Cuối cùng phát hiện nó cắm phía sau bàn, vì vậy liền cong eo, lúc cong mông lên sờ soạng, đường cong tròn trịa trên người lộ rõ, trước lồi sau vểnh, cánh tay cô đang quờ quạng phía sau bàn để tìm, lạnh lùng nói: “Không có thật, tớ không có ý định yêu đương.”
Hứa Củng Chúc vuốt thẳng mặt nạ trên mặt, nhìn dáng người chuẩn mực không có gì để chê phía sau qua gương, nói: “Cậu không thích Giang Dư sao? Lần trước ăn cơm ở nhà ăn, cậu còn nhớ không, ngồi đối diện với cậu đấy. Tớ cảm thấy đàn chị Đỗ có chút thành kiến cá nhân với Giang Dư, Gianh Dư chắc chắn là hot boy của khoa họ, có lần có một một video nổi tiếng lắm, trông rất giống người nổi tiếng mới ra mắt gì đó.”
Đỗ Thích Lam nghe thấy cô ấy nói vậy, bèn khoanh tay dựa vào bàn và cái thang leo lên giường, nghiêm trang nhìn Hứa Củng Chúc: “Em biết vì sao em cảm thấy Giang Dư rất đẹp trai không?”
Hứa Củng Chúc khó hiểu sửng sốt, “Dạ?”
“Là do khóa của các em ít con trai, còn khóa của bọn chị ngoài trừ Giang Dư ra còn có rất nhiều trai đẹp, nên thật ra mọi người đều đã miễn dịch hết rồi. Thế nên các đàn chị thật sự lo lắng thay các em gái nhỏ ở khóa các em, đẹp trai thì đẹp, nhưng vẫn có mấy thằng trai đểu. Nhưng mà Giang Dư cũng tốt đấy, Từ Chi, chị nói này, em có thể tiếp xúc thử.”
“Vậy sao, em lại cảm thấy bình thường.” Từ Chi cắm sạc điện thoại vào máy, nói.
Đỗ Thích Lam khó tránh khỏi có chút tò mò, chậm rãi đưa mắt quan sát người cô một vòng, “Gianh Dư bình thường sao, xem ra người đẹp Từ đã từng yêu đương.”
Lòng hứng thú Hứa Củng Chúc bỗng bừng lên, tiện tay kéo mặt nạ trên mặt xuống bỏ vào thùng rác, lau gương mặt đầy tinh dầu bóng loang rồi nằm trên ghế nhìn Từ Chi, dạt dào hứng thú hỏi: “Thật sao? Là nam sinh như thế nào, trời ơi, tớ tò mò ghê.”
Từ Chi vừa thay áo ngủ, đeo một chiếc băng đô tai thỏ bằng bông trên đầu, chiếc khuyên tai hình chữ C một bên sáng lấp lánh. Trần Lộ Chu là một người rất khó dùng một từ để miêu tả, nếu muốn miêu tả, thì chỉ có thể nói sự xuất hiện của cậu đã hiếm có thống nhất được gu thẩm mỹ của cô và Thái Oánh Oánh, và còn nói một điều dễ nhận thấy nhất, “Rất đẹp trai.”
Hứa Củng Chúc thất vọng kêu lên, “Đẹp trai thực ra rất chủ quan, tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, có lẽ cậu cảm thấy đẹp nhưng mọi người thì không, giống như Giang Dư ấy, tớ cảm thấy đẹp, đàn chị Đỗ cũng thấy vậy.”
Từ Chi dựa vào bàn của mình, sạc điện thoại ở bên cạnh, cô rút sách từ trên kệ xuống định học từ đơn một lúc, “Thôi được rồi, vậy thì không có gì để nói nữa, có thể là do gu thẩm mỹ của tớ có vấn đề.”
Lần đó Wechat của Từ Chi luôn nhận được lời mời kết bạn, thỉnh thoảng cô sẽ nhấn vào xem, có một lần nhìn thấy có người đặt ảnh đại diện rất giống Trần Lộ Chu, vì ảnh đại diện của đối phương là hình con thiên nga, cô nhớ vòng bạn bè của Trần Lộ Chu là hình thiên nga, nên lúc nóng não đã chấp nhận kết bạn, khi ấy cô còn tưởng Trần Lộ Chu hủy kết bạn với cô, sau đó thêm bạn lại, nhưng nghĩ lại mới thấy sai, cô không hủy kết bạn với cậu, dù cậu có add bạn bè lại thì cũng không nhảy ra khỏi Wechat, trừ khi cả hai bên đều xóa nhau.
Sau khi thêm Wechat, cô lập tức thoát ra ngoài để xem Wechat của Trần Lộ Chu, vẫn còn ở đó, lặng lẽ, giống như đã chết rồi vậy, vòng bạn bè đã ngừng cập nhật từ hàng trăm năm trước. Lúc ấy Từ Chi nghi ngờ có lẽ Trần Lộ Chu xuất ngoại đã đổi số điện thoại, cũng đổi luôn cả Wechat. Cho nên, cô đã rất hy vọng vào Wechat hình thiên nga đó, đối phương không nói gì, cô cũng không xóa bỏ. Cho đến một ngày, hội sinh viên trường đón nhận học sinh mới, Từ Chi điền vào phiếu chiêu mộ của ban tuyên truyền, lúc đối phương phải thêm Wechat của cô, Từ Chi quét mã, nhảy ra hình ảnh đại diện của con thiên nga kia. Cô theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên, mới nhớ là Giang Dư ngồi bên cạnh đàn chị Đỗ Thích Lam ăn sáng ở nhà ăn ngày hôm đó.
Chút hy vọng cuối cùng trong lòng Từ Chi cũng bị dập tắt, cô trở về ký túc xá ngồi suốt một ngày, thật ra lúc mới đến thì không sao, nỗi nhớ không da diết như vậy, chỉ là gần đây chuyện học tập và sinh hoạt đã vào nếp, vì vậy mỗi lúc rảnh rỗi sẽ nhớ về quãng thời gian nghỉ hè đó.
Nhớ đến tòa nhà dành cho lớp 12 thiếu ánh sáng, tiếng ve kêu râm ran, ban đêm bốn bề vắng lặng, cùng với những tiếng hôn dày đặc không lưu loát làm người ta cảm thấy kích thích.
Đại khái là khoảng cuối tháng tám, hai người còn gọi một cú điện thoại. Hơn một giờ sáng, Từ Chi tắm xong bước ra, phát hiện di động có một cuộc gọi nhỡ, là Trần Lộ Chu. Vì vậy cô không thèm sấy khô tóc mà ngồi trên giường, gọi lại cho cậu.
Tiếng chuông bên kia vang lên rất lâu mới nghe máy, nhưng vẫn im lặng.
Cả hai đều không nói lời nào.
Lúc ấy Từ Chi đội khăn tắm trên đầu, tóc nhỏ nước, thấm vào lưng cô từng chút một. Cô nhìn chậu hoa sơn chi trơ trụi bên ngoài cửa sổ, cảm giác ánh trăng dịu dàng kỳ lạ, cũng không nhịn được gọi tên cậu, “Trần Lộ Chu?”
Bên kia ừ thật nhỏ.
Từ Chi: “Nhớ tôi rồi à?”
Bên kia sửng sốt rất lâu, dường như không muốn thừa nhận, nhưng lại cảm thấy nói nhiều sơ hở nhiều, bèn ừ một tiếng súc tích.
Từ Chi cười, “Trần Lộ Chu, cậu gà lắm, cậu nên nói là, không cẩn thận bấm nhầm, giống như lần trước ấy, Từ Chi, dây giày tuột rồi kìa, chảnh biết bao.”
Bên kia đáp ừ, nhưng rất nhanh: “Không chảnh như cậu, cúp máy đây.”
Sau này thật sự không liên lạc nữa.
**
Trong trường có rất nhiều việc xung quanh ngày lễ Quốc Khánh, lúc đó Từ Chi cũng rất bận, phải tham gia lớp học trong trường lẫn bên ngoài, tình cờ cô được tuyển vào ban tuyên truyền, đàn chị Đỗ chính là phó chủ tịch hội học sinh, chị ấy liên tục khuyến khích mấy em gái trong ký túc xá đi tới hội học sinh phỏng vấn. Ngày ấy Từ Chi rảnh rỗi cùng Hứa Củng Chúc đi đăng ký, cũng điền một tờ đơn, trúng hợp là ban tuyên truyền của Giang Dư.
Từ Chi vào ban tuyên truyền, Hứa Củng Chúc tới ban nghiên cứu, Lưu Ý Ti cũng vào ban văn nghệ, cho nên khi ấy, buổi tối phòng ngủ 507 gần như không có ai, bởi vì đều bận họp trong ban, về đến phòng ngủ đã là mười giờ rồi. Mọi người bức xúc nói với nhau mấy câu, sau đó ngã lăn ra ngủ, trong cơn mơ còn có thể nghe thấy Hứa Củng Chúc nói mớ, “Trưởng ban, mấy việc mệt mỏi bẩn thỉu này cứ để em, sao có thể để ngài động tay động chân được. Đừng mặt dày như thế! Bỏ ra cho tôi! Ai đang cướp việc của tôi đấy!!!”
Lúc đó việc học lẫn công việc đều bận rộn, một ngày Từ Chi ngủ không tới năm tiếng, mỗi đêm sau khi bị đánh thức, cô luôn nhớ tới người nào đó rồi không thể ngủ tiếp, cuối cùng chỉ nghe thấy Hứa Củng Chúc chép miệng một cái rồi ngủ rất say. Dù Từ Chi có bình tĩnh đến đâu, thì đây cũng là lần đầu tiên bị bạn cùng phòng nói mớ làm suy nhược tinh thần, mệt mỏi kiệt quệ ngã xuống giường, không thiết sống nữa nói với Đỗ Thích Lam, “Đàn chị, có thể đâm chết em không?”
Đỗ Thích Lam lại từ mấy câu nói ngắn ngủi ấy mà ngẫm ra một ý sâu xa, “Ban nghiên cứu của bọn họ nên chỉnh đốn lại mới được.”
Từ Chi: “…”
Đợt tân sinh viên nhập học trôi qua, người theo đuổi Từ Chi cũng ít đi rất nhiều, biết cô dầu muối không ăn, mắt cao hơn đầu, ngay cả hot boy khoa như Giang Dư mà cũng không để vào mắt, những người khác cũng không xông lên nữa để tự làm mất mặt, mỗi ngày trôi qua yên tĩnh hơn.
Thật ra cũng không hoàn toàn như lời đàn chị Đỗ nói, đàn em năm nay vẫn có mấy người rất được, đặc biệt là trong đợt huấn luyện quân sự, hát một bài hát tiếng Anh đã bắt được vô vàn trái tim thiếu nữ, trong đó có một anh chàng đẹp trai cũng đang ở ban văn nghệ, dạo gần đây rất hay qua lại với Lưu Ý Ti, nhưng hai người họ còn chưa có đột phá, vẫn ở trong giai đoạn mập mờ. Buổi tối nghe thấy hai người gọi điện thoại, toàn bộ phòng ngủ có thể thấy bong bóng màu hồng nổi lên, Hứa Củng Chúc rất thích anh chàng đẹp trai kia, nhưng người ta lại thích Lưu Ý Ti, cho nên không khí trong phòng ngủ có phần căng thẳng.
Trời vừa tối, Đỗ Thích Lam và Từ Chi liễn kéo Hứa Củng Chúc ra sân tập tản bộ, hoặc là đi ăn khuya. Rồi lại muốn an ủi Lưu Ý Ti để cô ấy không nghĩ mình bị cô lập, nên lần đó Từ Chi và Đỗ Thích Lam bị kẹp ở tình thế khó xử, may mà đàn chị Đỗ kinh nghiệm đầy mình, dẫu sao cũng là phó chủ tịch hội sinh viên, giải quyết xung đột nhỏ này như một miếng bánh. Từ Chi lại người có sao nói vậy, thẳng thắn, cũng thông minh biết thời thế. Hai người phối hợp ăn ý với nhau, gió chiều nào theo chiều ấy, điều hòa không khí của phòng ký túc xá thật hài hòa. Về điểm này, Đỗ Thích Lam lại càng thích Từ Chi hơn, vì vậy có lần hai người từ thư viện trở về muộn, sau khi suy nghĩ cặn kẽ, Đỗ Thích Lam hỏi Từ Chi có muốn vào đoàn chủ tịch hội sinh viên không, tính cách của cô rất thích hợp làm chủ tịch đoàn. Tâm tính ổn định, em biết đấy, có lúc các ban khác đánh nhau, đoàn chủ tịch của bọn chị bị kẹp ở giữa rất khó xử.
Lúc ấy Từ Chi đã nghĩ, nhanh chóng lắc đầu lia lịa: “Thôi, em vẫn nên kiếm tiền thì hơn. Ngày nào cũng họp đến mười giờ đêm em nhức đầu lắm, chị biết ban tuyên truyền chứ, thật ra cũng chẳng có công việc gì quan trọng, nhưng tối nào cũng phải báo cáo công việc, nhất là cuộc họp thường kỳ, em quá ngán rồi.”
Đỗ Thích Lam mỉm cười, cũng không ép, đang định hỏi Giang Dư còn theo đuổi em không, thì đã thấy Giang Dư đi từ sân bóng bên kia tới. Dáng người Giang Dư không thấp, đoán ít nhất cũng phải cao một mét tám ba, khuỷu tay và đầu gối đều đeo miếng đệm bảo vệ, dù trời tháng mười lạnh nhưng vẫn mặc quần áo cộc tay, đúng là một anh chàng đẹp trai tỏa sáng, trên tay anh ta cầm một chai nước, gọi Từ Chi và Đỗ Thích Lam lại, “Hai người đi đâu thế?”
Bọn họ đứng yên dưới ngọn đèn đường, chờ Giang Dư đi tới, cái bóng dưới ánh đèn biến đổi khó lường. Từ Chi nhớ tới buổi tối hôm ghi hình, cô đuổi theo giẫm lên cái bóng của cậu, ngay cả cái bóng cũng đẹp trai không kém, nhưng cô luôn cảm thấy cái bóng của Trần Lộ Chu cũng phải sạch sẽ, sắc sảo hơn những người khác, cũng dài hơn, dường như cái bóng của cậu cũng có sức hấp dẫn khôn cùng.
Đỗ Thích Lam nói với Giang Dư: “Đào người của cậu đấy.”
Giang Dư vừa cười vừa đi tới, không biết có nghe thấy không, hai tay chống lên đầu gối, cúi người, cười như tắm trong gió xuân mà nói với Từ Chi: “Quốc Khánh có về nhà không?”
“Trong ban còn có việc ạ?” Từ Chi hỏi.
Giang Dư gật đầu, “Có chút chuyện nhỏ, nếu em về nhà cũng không sao, chỉ là sau Quốc Khánh, các cuộc thi trên trường vẫn chưa được sắp xếp, nào là thi đấu bóng rổ, thi chụp ảnh, triển lãm tranh thư pháp,… Tấm áp phích trong tủ kính của chúng ta còn chưa đổi, với còn một vài video ngắn tuyên truyền vẫn chưa được cắt ghép xong, nếu như không về nhà thì Quốc Khánh em phải ở lại làm thêm giờ, có được không?”
Từ Chi thở dài, “Được, đến lúc ấy anh hãy đưa chìa khóa bộ phận cho em.”
Giang Dư cười, “Anh với em cùng làm.”
Từ Chi sửng sốt, liếc nhìn Đỗ Thích Lam, đang định nói hay là thôi vậy, kết quả lại nghe thấy Giang Dư hơi bất đắc dĩ lên tiếng trước: “Từ Chi, anh nghe đàn chị Đỗ nói em từng quen một người bạn trai…”
Đỗ Thích Lam ở bên cạnh nghe thấy thế, vội vàng hét lên, đảo mắt qua: “Giang Dư!”
Đèn đường kéo chiếc bóng của ba người ra thật dài, bên phía sân bóng thỉnh thoảng có người vỗ bóng bồm bộp. Một Giang Dư, một Từ Chi, lại thêm một phó chủ tịch hội sinh viên mạnh mẽ, mọi người không nhịn được quan sát bọn họ. Giang Dư liếc nhìn Đỗ Thích Lam, cũng dừng lại, không nói tiếp nữa. Anh ta cắn môi, gật đầu tỏ vẻ hiểu, đứng thẳng người dậy nói với Từ Chi, “Thôi, anh không có ý gì khác, nếu Quốc Khánh em muốn ở lại giúp thì anh sẽ đưa chìa khóa cho đàn chị Đỗ.”
Nói xong, Giang Dư nhìn Từ Chi rồi xoay người bỏ đi.
Từ Chi và Đỗ Thích Lam đi về hướng ký túc xá. Dưới ánh đèn đường, hai chiếc bóng cứ chập chùng giao nhau rồi tách ra. Đỗ Thích Lam ngập ngừng nhìn cô, cuối cùng vẫn lên tiếng giải thích: “Giang Dư chưa từng theo đuổi ai, nên cậu ấy không biết là em khó theo đuổi hay là con gái khó theo đuổi, hôm đó cậu ấy hỏi chị, chị cũng chỉ nói mấy câu, cậu ấy rất khó chịu, cũng nói với chị là sẽ không theo đuổi nữa, chị cũng nghĩ là cậu ấy đã bỏ cuộc rồi…”
Từ Chi đeo mắt kính, gọng kính màu bạc sáng lấp lánh dưới ánh trăng, khiến cô trở nên mềm mại và sạch sẽ: “Hình thiên nga đó là chị nói cho anh ấy biết sao?”
Đỗ Thích Lam: “Xin lỗi, chị vô tình nhìn thấy nó. Giang Dư nói không thể thêm được Wechat của em, ngày đó chị nói đùa với cậu ấy, bảo hay là cậu thử đổi ảnh đại diện sang hình thiên nga thử xem, vì chị thấy em nhìn vòng bạn bè của người đó suốt cả buổi chiều.”
Khoảng thời gian đó, Từ Chi không nói chuyện nhiều với Đỗ Thích Lam. Hứa Củng Chúc không biết vì sao phòng ngủ lại thành ra thế này. Lần đó Từ Chi đi sớm về trễ, luôn một thân một mình, đàn chị Đỗ từ trước tới nay cũng một thân một mình, phòng ngủ chỉ còn lại Hứa Củng Chúc và Lưu Ý Ti. Lưu Ý Ti suốt ngày nói chuyện điện thoại với người đẹp trai kia, Hứa Củng Chúc không đọc nổi sách, sau này lại ở thư viện tới hơn nửa đêm mới về.
Trước kỳ nghỉ lễ Quốc Khanh, bầu không khí trong phòng ngủ bị một cảm giác xấu hổ kỳ lạ bao trùm, cuối cùng vẫn là Hứa Củng Chúc không nhịn được tìm đàn chị Đỗ nói chuyện, “Rốt cuộc chị với Từ Chi làm sao thế?”
Lúc ấy Đỗ Thích Lam vừa từ thư viện trở về, ôm một chồng sách, hai người đứng trước cửa. Cô ấy cảm thấy Từ Chi không giống với những cô gái khác, dường như cô không có cảm xúc với bất kỳ ai, nhưng một khi cô cảm thấy không thoải mái sẽ thì sẽ xa lánh, thật ra cũng chẳng khác gì bình thường, Từ Chi vẫn nói chuyện với Đỗ Thích Lam, chỉ là không nói về chuyện của bản thân.
Đỗ Thích Lam cũng không cảm thấy có vấn đề gì. Dù sao đây đều là sự lựa chọn của mỗi cá nhân, chị ấy giúp Giang Dư vì cảm thấy Giang Dư là người không tệ, vì sự giúp đỡ của chị ấy mà Từ Chi không vui, chứng tỏ cô thật sự không thích Giang Dư. Lần đầu tiên Đỗ Thích Lam cản thấy có lẽ mình đã xen vào chuyện của người khác, vì thế nói với Hứa Củng Chúc: “Không có gì đâu, đừng lo lắng, qua mấy ngày nữa là ổn thôi.”
Hứa Củng Chúc nói đúng sự thật, “Em cảm thấy không khí trong phòng ngủ chúng ta gần đây là lạ, em thật sự không thích như vậy, em nghe nói có nhiều cô gái trong phòng ngủ bốn người chia năm xẻ bảy, mọi người sẽ không chia nhóm sau lưng em đấy chứ.”
Đỗ Thích Lam ôm sách mỉm cười, bất đắc dĩ nói: “Chị phải gọi em là chị, dù chị có là người hai mặt như thế, em cảm thấy Lưu Ý Ti với Từ Chi có phải không? Mặc dù bình thường Tiểu Lưu không nói chuyện nhiều với chúng ta, dạo này lại bận rộn yêu đương, nhưng lần nào đi ra ngoài ăn khuya em ấy cũng mang về cho em một phần mà. Cuối tháng lúc em không có tiền, Từ Chi cho em xài ké thẻ cơm, em ấy cũng không nói câu nào.”
“Cũng phải, nhưng tiền nợ cậu ấy em đều nhớ, đợi đến tháng nào em giàu em sẽ đưa cho cậu ấy tiền sinh hoạt phí của em.” Hứa Củng Chúc đột nhiên nhớ ra, “Phải rồi, đàn chị, hôm nay chúng ta có cuộc họp ở ban học tập, chị không đếm số lượng tham gia của mỗi lớp sao? Ở lớp thực nghiệm khoa Văn hình như lúc nào cũng thiếu một người, nói sẽ đến báo danh sau ngày Quốc Khánh, chị nói xem nếu cậu ta đến lớp của giáo sư Vương, có thể sẽ bị đuổi không.”
Đỗ Thích Lam nghĩ, “Em hỏi cái này để làm gì?”
Hứa Củng Chúc còn sợ hãi trong lòng, “Bởi vì hôm nay em đến muộn, em cảm giác ánh mắt giáo sư Vương nhìn em như muốn đuổi em vậy, nếu năm nay em là người duy nhất bị đuổi bị xấu hổ lắm.”
Đỗ Thích Lam an ủi cô ấy, “Con người giáo sư Vương khó nói, ông ấy cũng chưa từng muốn đuổi ai, nhưng mà nghỉ lâu như vậy, không muốn đuổi cũng khó. Sách của giáo sư Vương rất khó hiểu, sắp thi giữa kỳ rồi, em nên chuẩn bị cho tốt đi, Từ Chi học giỏi Toán, em có thể đi hỏi em ấy.”