Edit, Beta: Rum.
Thiên tài của Nhất Trung.
Kỳ thi đại học 2016 vừa kết thúc, hai trận mưa to trút xuống tầm tã, nhưng thành phố Khánh Nghi vẫn trời quang mây tạnh, thời tiết nóng nực khó hiểu.
Khu dạy học học khối 12 trường trung học Duệ Quân rộn rã náo nhiệt và nhộn nhịp hơn hẳn mọi ngày, có người không e dè gì ném sách vở xuống đàn em ở bên dưới, có người trắng trợn huýt sáo với nữ giáo viên xinh đẹp, còn có tốp năm tốp ba vây quanh cột đá ở hành lang chơi trò sao hỏa đụng vào trái đất.
“Mấy tuổi rồi mà còn chơi trò này.”
Lúc Khúc Nhất Hoa đi qua hành lang, ghét bỏ nói một câu như vậy nhưng cũng không quản, túm lấy một nam sinh lớp mình rồi sải bước đi về lớp 12/8, đi tới trước cửa, vỗ vai cậu nam sinh: “Đi gọi Từ Chi tới đây cho thầy.”
Khúc Nhất Hoa là chủ nhiệm lớp 12/8, bề ngoài trông giống Trương Phi, cách làm việc lại giống mẹ Trương đã xuất ngũ.
Lớp học ồn ào, các nữ sinh mệt mỏi sau khi đắn đo suy nghĩ điền nguyện vọng, quyết định mặc kệ tất cả, bỏ qua phương pháp khoa học đi tới phương pháp tâm linh, tuy nhiên lại lúc này lại lệch chủ đề.
“Một nửa của tớ đang ở đâu?”
“Để tớ xem, sao hỏa đại diện cho một nửa của các cậu, chà, lá số tử vi cho thấy, có lẽ là một người đàn ông mạnh mẽ đó.”
“Còn tớ thì sao, bạn trai tớ sẽ như thế nào?”
“Bạn trai của cậu có khả năng sẽ là một ông chú già, có tiền có quyền, tuy nhiên người này lại khá lý trí trong chuyện tình cảm, không phải kiểu người dễ bị cảm xúc chi phối….”
Từ Chi rất trắng, nổi bật giữa nhóm các cô gái. Cô không tham gia vào cuộc chơi kia, chuyên tâm ngồi trên ghế giúp bạn học điền nguyện vọng, nhìn vào bốn chữ “tiền đồ sáng lạn”, chỉ để lộ chiếc gáy sạch sẽ mảnh mai, nhưng lại có thể nhìn ra được sự kiên trì bền bỉ trong đó.
“Ế, có gì mà kích động vậy?” Có người hỏi.
“Thì nói bạn trai cậu phương diện kia không được đó.” Nam sinh độc miệng nói một câu, nhân lúc nữ sinh kia chưa kịp phản ứng, quay sang nói với Từ Chi: “Lớp trưởng ơi, lão Khúc tìm cậu.”
“Quy Linh Cao, xem tớ đánh cái đầu heo của cậu bẹp dí đi này.”
Trong giây lát nhóm nữ sinh bắt đầu công kích, hùng hổ khí thế đuổi đánh nam sinh kia, mãi cho đến khi nam sinh chạy thục mạng ôm đầu xin tha, “Ôi ôi, xin các nữ hiệp tha mạng, đánh hỏng rồi khó xử lý lắm, trời mưa sẽ dễ bị úng nước đó.”
….
Lúc Từ Chi đi ra ngoài, lão Khúc đang nhàn nhã dựa vào bức tường bên ngoài hành lang, dưới nách kẹp khư khư chiếc bình giữ nhiệt inox quanh năm không đổi, mái tóc bóng mượt được vuốt ra sau, ăn mặc theo phong cách đàn ông chất lượng cao điển hình, mở miệng vẫn là mấy lời nhàm chán, “Thi có tốt không?”
Cô ôm hai cuốn sách và một tập tài liệu trên tay, đang định trả lời, chợt thoáng thấy một bóng dáng quen thuộc trong đám người đông đúc giữa hành lang.
“Mục tiêu của em vẫn là Khánh đại chứ?” Khúc Nhất Hoa tiếp tục hỏi.
Từ Chi lơ đãng đứng ở rìa hành lang, nhìn bóng dáng cô đơn vô định dần biến mất ở phía cuối hành lang kia.
“Vâng, nộp vào Khánh đại chắc không có vấn đề gì.” Từ Chi chỉ vào tập tài liệu trên tay mình, vội nói, “À, thầy Khúc, bây giờ em phải…”
Khúc Nhất Hoa cúi đầu nhìn cái tên trên tập tài liệu: “Của Đàm Tư sao?”
“Vâng, lúc trước cậu ấy cho em mượn tài liệu ôn tập.”
Đàm Tư.
Khúc Nhất Hoa nói cậu ta chuyển đến từ trường Nhất Trung năm lớp 11, nghe nói hồi còn ở Nhất Trung nhận được nhiều giấy khen đến nỗi có thể dán kín cả một bức tường. Nhất Trung là ngôi trường trọng điểm của tỉnh, hơn nữa luôn chiếm vị trí số một trong mười ba trường trọng điểm, cuộc thi nào cũng giành được giải, một trăm vị trí đầu tiên của tỉnh, có đến 80% là đến từ Nhất Trung.
Duệ Quân là một trường cấp ba bình thường, Đàm Tư vừa chuyển tới không lâu đã nắm giữ vị trí số một. Vì thế suốt năm lớp 12, nhờ có sự giúp đỡ của Đàm Tư mà thành tích Từ Chi tiến bộ vượt bậc, trở thành một con ngựa chiến, trong ba lần thi thử cuối cùng trực tiếp lao thẳng vào top 10 toàn thành phố. Ngược lại là Đàm Tư, mấy lần thi thử cuối đều mất phong độ, thậm chí trượt ra khỏi top 10.
“Để trong văn phòng của thầy đi.” Khúc Nhất Hoa nói, “Khả năng cao là Đàm Tư sẽ học lại.”
Từ Chi sững sờ, “Còn chưa có điểm chính thức kia mà?”
“Mấy lần thi thử cuối cùng, Đàm Tư đều không làm câu cuối môn Toán, đây không phải là sai lầm nữa rồi, căn bản em ấy không có tâm trạng thi cử. Thầy đã nhận được cuộc gọi từ bố mẹ Đàm Tư, họ đề nghị nhà trường cho…. Đàm Tư cơ hội học lại miễn phí.”
Khúc Nhất Hoa không nói cho Từ Chi biết, bố mẹ Đàm Tư ăn nói vô cùng khó nghe. Qua cuộc điện thoại còn nhắc tới Từ Chi, thậm chí còn nhắc đến hai từ “dụ dỗ”, cho rằng Từ Chi làm ảnh hưởng tới Đàm Tư, còn yêu cầu Từ Chi chủ động giải thích tình huống với nhà trường, thừa nhận vấn đề là ở cô.
“Em với Đàm Tư…” Khúc Nhất Hoa muốn nói lại thôi.
“Bọn em không yêu nhau, sau này cũng không.”
Từ Chi rất biết ơn Đàm Tư. Đã từng có thời gian cô cho rằng cảm giác ấy là thích, sau này Đàm Tư vô cớ bạo lực và gây rối, cô cảm thấy chàng trai 17-18 tuổi này thật ấu trĩ, sau khi điều chỉnh lại cảm xúc, cô dần hiểu ra tình cảm của mình chỉ là biết ơn mà thôi, vốn định thi đại học xong sẽ nói chuyện với Đàm Tư, nhưng cậu ta luôn tránh mặt cô.
Khúc Nhất Hoa đột nhiên cười hai tiếng, “Được rồi, không có chuyện gì cả, thầy chỉ tùy tiện hỏi thăm thôi. Em cứ suy nghĩ kỹ việc điền nguyện vọng đi, thầy cô cảm thấy em nên suy nghĩ đến những trường đại học ở Bắc Kinh hoặc Thượng Hải, với điểm số của em thì hoàn toàn có cơ hội.”
Ánh mắt Từ Chi bình tĩnh: “Điểm đầu vào của Khánh đại cũng rất cao, em nhớ rằng năm ngoái cũng đã là sáu trăm bảy, sáu trăm tám rồi.”
Khúc Nhất Hoa vẫn luôn cho rằng, quá mức bình tĩnh, cũng chỉ là một loại giả vờ.
“Điểm của em đã gần bảy trăm, chưa tính môn tự chọn. Đừng nói với thầy là em cũng không tham gia thi môn tự chọn nhé?”
“Sao lại là cũng? Có người cũng không thi môn tự chọn ạ?”
“Ừ.” Khúc Nhất Hoa cầm chiếc bình giữ nhiệt đang kẹp ở nách xuống, mở nắp, thổi thổi bọt trà nổi bên trên, nhấp một ngụm rồi nói với vẻ cảm khái: “Thiên tài của Nhất Trung đấy.”
Thiên tài ở trường Nhất Trung vô cùng lợi hại. Nếu nói thành tích của Đàm Tư có thể dán kín tường, thì thành tích của vị thiên tài kia, chắc có thể dán kín một bức tường thành.
Năm nay ở tỉnh S trùng hợp là năm cuối cùng đổi mới dạy học, học phần tự chọn là môn học bổ sung của tỉnh, nhưng chỉ được 60 điểm, hơn nữa nó chỉ dùng để cộng điểm cho thí sinh. Ngay cả khi không có điểm cho học phần tự chọn ấy, chỉ cần điểm thi các môn chính cao, thì vẫn có thể điền nguyện vọng vào các trường đại học top đầu, mà vị thiên tài trường Nhất Trung kia, nghe nói không cần thi môn tự chọn mà điểm số đã đạt được 700 rồi.
Khúc Nhất Hoa không nói nhiều nữa, chỉ vặn nắp lại, “Thế nên, thầy vẫn phải nói với em về vấn đề này. Dù tự chọn nhưng nó vẫn là một môn học…”
“Thầy Khúc, em biết rồi.” Từ Chi thấy hơi phiền, cô đã nghe đi nghe lại mấy lời này không dưới mười lần.
“Đừng chê thầy lải nhải, đôi khi một sự lựa chọn cũng cho biết em sẽ gặp ai trên con đường mình đang đi.”
“Em biết, từ nhỏ em đã xác định phải trở thành một người có ích cho xã hội.”
Từ Chi rất biết cách nói mấy lời qua loa lấy lệ bằng giọng điệu chân thành nhất, nhưng những người quen cô biết đều hiểu thực hư thế nào. Tuy nhiên chiêu này lại có tác dụng với Khúc Nhất Hoa.
Khúc Nhất Hoa vui vẻ cầm bình giữ nhiệt quay đi.
Gió và mưa phùn hắt vào hàng lang, hơi nóng oi bức phả vào mặt cùng sự ẩm ướt, mây đen trên bầu trời như đang báo hiệu một cơn bão sắp ập đến. Từ Chi đột nhiên nhớ tới bệnh viêm khớp của lão Từ, lại thẫn thờ thở dài. Người có ích cho xã hội sao, có ích lợi gì thì không biết, hữu dụng là được.
Bầu trời âm u, mây đen và gió cuồn cuộn, cây cối bị gió thổi dữ dội, trong phút chốc, mưa to xối xả.
Từ Chi đang đợi Thái Oánh Oánh ở bên đường, chính là cô gái vừa xem bói cho các nữ sinh ở trong lớp. Hai người là bạn nối khố từ nhỏ, học cùng nhau từ cấp một lên cấp ba, sống cùng một khu và hầu như chưa bao giờ tách biệt. Dường như hai người luôn dính với nhau như hình với bóng.
Thái Oánh Oánh vừa nhìn thấy cô, cặp sách thoáng đung đưa sau lưng, mỉm cười chạy đến ôm lấy cổ Từ Chi, “Hey, bà xã, tớ biết là cậu có mang ô mà.”
Từ Chi mở ô ra, nói, “Bạn trai tương lai của lớp phó học tập mà cậu còn biết là người đàn ông mạnh mẽ, thì chuyện này sao có thể làm khó được cậu.”
“Ôi chao, vừa rồi mẹ Khúc tìm cậu có chuyện gì thế, vẫn là chuyện điền nguyện vọng hả?” Thái Oánh Oánh chui vào ô hỏi.
“Thầy ấy muốn tớ chọn đại học H.”
Thái Oánh Oánh biết rằng Từ Chi chỉ muốn thi vào Khánh đại.
“Trường đó chính là trai đểu cấp cao, người bình thường có thể muốn vào là vào sao?”
Thái Oánh Oánh có một câu nói nổi tiếng – Đối với người học dốt mà nói, kỳ thi đại học chính là trai đểu, cũng không thể nói là bạn làm được hay không, cho dù bạn có cố gắng, kết quả chưa chắc đã như bạn mong muốn.
“Vả lại bây giờ còn chưa có điểm, chờ có điểm đi rồi quyết định. Thầy ấy lo cái gì chứ, biết đâu kết quả bất ngờ, cậu phát huy tốt làm thủ khoa của tỉnh, đến lúc ấy cần gì điền trường H, vào thẳng trường A đi.”
Từ Chi thở dài, “… Đầu óc của cậu thật sự còn đơn giản hơn quả dưa hấu.”
“Đúng vậy, ôi, tớ sắp bị Địch Tiêu làm cho tức chết đây.” Thái Oánh Oánh bĩu môi, lấy điện thoại ra, mở lịch sử cuộc trò chuyện cho Từ Chi xem, nóng lòng phàn nàn với cô: “Dù tớ không thích kiểu người chưa làm hai câu cuối đã bỏ cuộc, nhưng đi khoe khoang mình thi tốt khắp nơi như tên ngốc Địch Tiêu này thì đúng là có một không hai. Chẳng lẽ cậu ấy không biết điểm của tớ còn không cao bằng huyết áp của bố tớ sao!”
Địch Tiêu là bạn trai của Thái Oánh Oánh, học trường Nhất Trung, hai người quen biết thông qua một trận bóng giao hữu, phát triển như tên lửa thần tốc, chỉ thiếu bước đâm thủng một tầng cửa sổ.
Từ Chi không chút nghi ngờ lướt nhìn màn hình cuộc trò chuyện của hai người họ, màn hình toàn là chữ bé yêu, nhớ em, chụt chụt, đúng là cay mắt.
Từ Chi không chút lưu tình chọc ngoáy, “Giữa hai cậu chỉ cách chiếc cửa sổ bằng giấy sao? Chắc là kính công nghiệp rồi.”
“Sao cũng được, dù gì tớ cũng không quan tâm.” Thái Oánh Oánh đánh chết cũng không chịu thừa nhận, “Phải rồi, Đàm Tư thế nào?”
Đi ngang qua tiệm thuốc ven đường, Từ Chi thu ô lại, bước vào mua hai hộp thuốc cao cho lão Từ, quen thuộc tìm được thuốc cao, “Cậu ấy thi không tốt.”
“Thảo nào dạo gần đây cậu ta cứ tránh mặt cậu, xem ra là thi không tốt nên trút giận lên người cậu hả.” Thái Oánh Oánh đi theo phía sau, bỗng dưng nói, “Này, sao lần nào cậu ta cũng vậy nhỉ. Lần trước làm bài thi thử Vật lý không tốt thì chiến tranh lạnh, nổi cáu với cậu. Tớ cảm thấy cậu ta đang PUA [1] cậu đó.”
[1] PUA là tên viết tắt của Pick-up Artist, ban đầu có nghĩa là “nghệ sĩ bắt chuyện”, vốn là để giúp các chàng trai một phần nào đó cải thiện kỹ năng giao tiếp của mình, nhưng sau đó dần dần đi lệch hướng và trở thành những chiêu trò dụ dỗ, lừa dối tình cảm của người khác để đạt được mục đích của bản thân là quan hệ tình dục. Từ đó, PUA được mọi người biết đến với cái tên “nghệ sĩ tán gái”.
“Ừm, tớ sẽ tìm cơ hội nói rõ mọi chuyện với cậu ấy khi nào thích hợp.” Từ Chi cúi đầu, đang nghiên cứu thành phần khác biệt giữa Bạch Dược Vân Nam và Xạ Hương Tráng Cốt, dường như không để trong lòng, “À, chủ nhiệm Thái hay dùng loại nào?”
“Ông ấy không dùng cái này đâu, cậu biết ông ấy có gánh nặng hình tượng mà.” Thái Oánh Oánh nhún vai nói.
“Còn bệnh viêm khớp thì sao?”
“Lấy túi chườm nóng đắp lên.”
“Lão Thái cũng lợi hại đấy.” Từ Chi không khỏi khen ngợi.
“Ông ấy chỉ là người nghèo thích sĩ diện thôi.” Thái Oánh Oánh nói đùa.
Cả hai đều không có mẹ, nhưng điều khác biệt là Thái Oánh Oánh từ nhỏ đã không có mẹ. Những năm đầu lão Thái bận rộn với công việc và bỏ bê việc dạy dỗ cô ấy, sau này khi muốn quản lý thì không may, lúc đó lại là thời kỳ nổi loạn của Thái Oánh Oánh, vì vậy mối quan hệ giữa họ luôn rơi vào tình trạng nước sôi lửa bỏng. Còn mẹ của Từ Chi qua đời cách đây mấy năm, chỉ còn lại cô và lão Từ sống nương tựa vào nhau. Ngoài ra, Lão Từ là một người bận rộn, Từ Chi cũng rất hiểu chuyện, không để lão Từ phải bận tâm, cuộc họp phụ huynh cũng không bao giờ để ông phải đi.
Lúc mẹ của Từ Chi còn sống, thật ra Từ Chi còn là một cô công chúa được cưng chiều hơn cả Thái Oánh Oánh. Hồi nhỏ cô rất hay khóc, lão Từ còn trêu con gái nhà người ta là nước, còn con gái nhà ông là vòi nước, nghe vậy, cô càng khóc dữ dội hơn.
Bây giờ Từ Chi đã trở nên cởi mở và hướng ngoại rất nhiều, thậm chí còn hay nói, không thích khóc, cũng không hay tức giận, làm sai thì sẽ xin lỗi, luôn không muốn đôi co với người khác, ngay cả khi Đàm Tư đối xử với cô như thế, cô cũng lười bận tâm.
**
“Bố, sáng ngày mai con sẽ đến trường dự đoán điểm thi.”
Đồng chí Từ Quang Tễ đang nấu ăn trong bếp, cặp kính cận đeo trên trán, tiếng nồi niêu xoong chảo va vào nhau, căn bản không nghe thấy gì nhiều, trên tay vẫn đang cầm cái thìa, quay đầu lại hỏi, “Con vừa nói gì cơ? Tôn Ngộ Không đang khóc?”
“…”
“Đúng! Đường Tăng đã bị Trư Bát Giới bắt đi rồi!” Bà ngoại đang đánh địa chủ bên cạnh gắt gỏng, “Là dự đoán điểm thi! Chưa già mà đã điếc hơn cả tôi!”
Lần này Từ Quang Tễ nghe vậy liền cười, quay đầu lại hỏi tiếp: “Thi thế nào rồi?”
“Cũng ổn ạ.” Từ Chi cũng đang chơi bài địa chủ trên điện thoại với bà ngoại.
Từ Quang Quyết nói: “Tiểu Thái thì sao, Tiểu Thái được khoảng bao nhiêu?”
Bà ngoại đánh ra đôi hai. Từ Chi cúi đầu, đang suy nghĩ xem có nên gọi nổ không. Mãi sau cô mới lên tiếng:
“Có vẻ như bố rất quan tâm đến Tiểu Thái nhỉ.”
Từ Quang Tễ đang lật chiếc bánh khoai, nói mà không thèm nhìn lại: “Chủ yếu là bố lo cho bệnh cao huyết áp của chủ nhiệm Thái thôi. Ông ấy không khỏe mạnh như bố, không chịu nổi kích thích.”
Nghe vậy, mắt Từ Chi dời khỏi màn hình điện thoại, ngẩng lên nhìn lên bóng lưng bận rộn trong bếp, cười nói: “Bố à, thật ra, trước kia con rất ghét người ta hỏi bố làm nghề gì, bởi vì con không biết trả lời sao cả. Bây giờ nghĩ lại, con lại thấy đó cũng chỉ là chuyện nhỏ, bố khỏe mạnh, có nhiều thời gian hơn ở bên cạnh con. Tiểu Thái nói với con, hồi nhỏ cậu ấy không biết bố mình trông như thế nào, có thể là do lúc ấy còn quá nhỏ, không nhớ được.”
Từ Chi thấy Từ Quang Tễ định nói gì đó, ngay lập tức giơ tay lên đảm bảo: “Con thề, con hoàn toàn tôn trọng tất cả các ngành nghề trên thế giới này, đặc biệt là bác sĩ nam.”
“Vậy thì, xin con hãy tôn trọng dao cạo râu của bố, đừng dùng nó để cạo lông chân của con nữa.” Từ Quang Tễ nhẹ nhàng nói, quay đầu lại hỏi, “Thi xong con có kế hoạch gì?”
“Con muốn đi làm thêm.” Từ Chi nghiêng đầu, “Con nghe nói ở khoa của bố muốn tìm người thu dọn ga trải giường?”
Từ Quang Tễ không thèm để ý đến cô, vừa rót sinh tố dưa hấu ra vừa nói: “Nếu rảnh rỗi không có việc gì làm thì tìm mấy đứa bạn mà đi du lịch, con có thể đi xa như Mạc Hà, Kashgar của Tân Cương. Thế giới rộng lớn như vậy, đừng suốt ngày quấn lấy bố.”
Sau khi mẹ của Từ Chi mất, cuộc đời và sự nghiệp của Từ Quang Tễ tụt dốc không phanh, thậm chí có lúc gần như ông không giữ được công việc của mình, nhưng vẫn cố tỏ ra bình thản. Ông còn nói với Từ Chi là ông còn rất nhiều tiền, cô có thể đi du lịch khắp thế giới. Từ Chi thừa biết nhưng cũng không thèm vạch trần ông.
Ăn xong bữa trưa, Từ Quang Tễ dặn dò Từ Chi nhớ tắm rửa cho bà ngoại rồi mới đi làm, để lại Từ Chi và bà cụ đang ngồi trên bàn ăn, mắt to nhìn mắt nhỏ.
“Không tắm.”
Từ Chi vừa nói vừa thu dọn bát đĩa: “Chuyện này bà không tự quyết định được đâu.”
Tính tình bà ngoại vốn hay gắt gỏng. Lần nào tắm cho bà cũng rất mệt vì bà thường vùng vẫy không chịu, bà còn dọa: “Tao nói rồi. Nếu mày dám tắm cho tao, tao sẽ gọi cảnh sát và nói rằng mày muốn dìm chết tao.”
Từ Chi nói mà chẳng thèm nhìn, “Nếu bà có bản lĩnh này, sao không cởi quần áo ra và ngoan ngoãn tắm ngay bây giờ đi ạ.”
Cuối cùng bà lão cũng không dám gọi cảnh sát, đi theo Từ Chi vào phòng tắm, buồn bực ngồi trong bồn tắm nghi ngút khói để Từ Chi tắm cho, miệng thì liên tục lải nhải mấy câu mắng chửi:
“Cả nhà này đều là đồ xấu xa, nghiệp chướng, xấu xa!”
“Bố và mẹ mày cũng vậy! Mày cũng vậy! Mày không giống mẹ mày chút nào!”
Từ khi con gái Lâm Thu Điệp qua đời, bà cụ không thèm giữ những lễ nghi cơ bản nhất, cứ khi nào tâm trạng không tốt là lại đánh người.
Từ Chi đã quen nên chỉ ngồi yên thử nhiệt độ nước, nhàn nhạt cảnh cáo bà cụ: “Bà mắng cháu thì không sao, đừng mắng bố của cháu.”
Bà cụ: “Bố, suốt ngày bố, con bé vô ơn này. Mày hoàn toàn không biết, khi mẹ mày mang thai mày, bố mày đã không muốn có mày.”
“Rầm” một tiếng, Từ Chi không nói lời nào đóng sập cửa phòng tắm lại, lồng ngực đột nhiên đau nhói kịch liệt, cố gắng để hô hấp trở nên bình thường, nhưng sự uất ức của cô như nước mưa lâu ngày tích tụ trong lồng ngực, làm cô ngạt thở.