Dương Minh đưa Dương Kỳ ra ngoài mua sắm thêm ít đồ dùng cần thiết, quan trọng là mua một ít đồ về để nấu nướng bữa trưa.
Dương Kỳ không tình nguyện lắm nhưng nghe anh nói coi như là tiệc tân gia, sẵn tiện cũng là tiệc ăn mừng luôn việc cậu vừa xuất viện nên Dương Kỳ cũng không muốn làm anh thất vọng.
Vì sao cũng chỉ có hai anh em cậu, không có thêm người ngoài nên với chuyện này Dương Kỳ cũng không nỡ lòng nào từ chối.
- Em không tính mời bạn bè sao?
- Để làm gì?
- Em chuyển nhà đột ngột như vậy cũng nên báo một tiếng cho bạn bè chứ, kẻo người ta lại đến nhà cũ tìm em thì lại rất mất công.
- Á...Em cũng không có nhiều bạn bè thân thiết đến nỗi đến đó tìm em đâu nên anh cũng đừng lo.
Đúng thật sự là Dương Kỳ có rất ít bạn bè, theo như Dương Minh tìm hiểu thì vòng quan hệ xã hội của cậu rất thưa thớt, toàn là những mối quan hệ xã giao, không mấy mặn mà, cũng không hay qua lại nhiều.
Nhiều lúc anh cũng cảm thấy Dương Kỳ có chút hơi quạnh quẽ, đáng thương.
Không hiểu sao khi nghe Dương Minh nói về việc báo tin chuyển nhà cho bạn bè thân thiết, Dương Kỳ ngày thường sẽ bình đạm cho qua mà hôm nay cậu lại nghĩ đến Cao Dương.
Nhắc mới nhớ, cậu cũng nên nói với Cao Dương một tiếng, đỡ khiến hắn phải chạy đến nhà cũ tìm cậu.
Mà kể ra thì cậu cũng chỉ biết báo với Cao Dương chứ nào biết kể cho ai nữa đâu chứ.
- Nhà cũ của em, anh tính sao?
- Hửm? Ý em là sao?
- Thì bây giờ em chuyển đến nơi ở mới rồi, nhà cũ ở đó...
- À, thì cứ đóng cửa để đấy thôi, hay anh treo biển cho thuê nhé, tiền thuê hàng tháng thì cứ để cho em.
- Sao cũng được, anh thấy ổn thì giúp em với tại vì dù sao em cũng không có rành mấy chuyện này lắm.
- Để đấy anh sẽ nhờ một người bạn của anh làm bên môi giới.
Dương Kỳ nhún vai rồi cũng không đáp lại lời Dương Minh, thôi thì nhà cũ của cậu cũng còn tốt lắm, tuy không phải gọi là quá tốt hay vị trí đắc địa gì nhưng mà chỗ đó cho thuê lại cũng được giá khá ổn, kiếm thêm một chút cũng được.
Nhưng Dương Kỳ vẫn có một chút lo sợ về nơi đó, cậu chưa quay về đó bao giờ kể từ ngày phải nhập viện, cậu cũng không nghĩ bản thân mình sẽ về đó có bị vướng phải chướng ngại tâm lý nào không.
Dù sao thì lần cuối cùng rời khỏi nơi đó Dương Kỳ cũng trong tình trạng không ổn định lắm, cậu cũng sợ nếu ở mãi nơi đó, cảnh tượng Tư Thiên Thành hôm đó kiên cường bóp cổ cậu, muốn đẩy cậu vào con đường chết sẽ mãi ám ảnh cậu, trở thành một bóng ma tâm lý lớn trong lòng cậu và khó lòng có thể vượt qua được.
- Sao thế? Em lại suy nghĩ gì nữa à?
- Không có gì đâu, em chỉ suy nghĩ đến một chút chuyện ở nhà cũ.
Dương Minh đủ thông minh để nghe hiểu những gì trăn trở đằng sau câu nói có chút hơi chùng xuống vì nặng lòng kia của Dương kỳ.
Có lẽ cậu còn hơn anh, sợ hãi nơi đó như một bóng ma tâm lý cứ dằng dặc bủa vây lấy, thực sự sẽ khiến cậu sống không yên nổi.
Nơi đó từ cái đêm anh ôm Dương Kỳ đã mất đi sinh lực rời khỏi thì anh cũng nghĩ sẽ không bao giờ để cậu phải quay trở lại nơi đó thêm một lần nào nữa.
An ninh không tốt, tiện nghi cũng không tốt, kể cả con người ở đấy cũng sống với thái độ bàng quang, dửng dưng đến không thể nào chấp nhận nổi.
Dương Minh còn không quên được thì người hôm ấy đứng mũi chịu sào là Dương Kỳ làm sao có thể quên được cơ chứ.
- Em đừng bận tâm gì nhiều nữa, nơi ở mới tốt hơn nhiều không phải sao, cứ tận hưởng ngày tháng tốt đẹp về sau đi chuyện cũ quên được chút nào thì hay chút đó.
- Em cũng nghĩ như vậy, dù sao thì em về nơi đó cũng không thể gắn bó thêm được nữa, không nhờ anh chuyển nhà thì em cũng sẽ tìm cách tự chuyển đi nơi khác thôi.
- Hay chúng ta bán nó đi nhé?
- Tùy ý anh, em như thế nào cũng được, em cũng không có ý kiến gì với việc này.
- Anh sẽ liên lạc với bạn bè anh xem sao, chắc sẽ môi giới được.
- Ừm.
Nghĩ bán đi thì cũng tiếc nhưng giữ lại thì cũng tiếc, bán đi thì tiếc những kỷ niệm còn ở đó của Dương kỳ, những lần tăng ca đến đêm, những lần nằm ườn ở đó cả ngày, tai nghe văng vẳng tiếng cãi nhau của hàng xóm còn có cả cái đêm định mệnh hôm đó cậu gặp được Cao Dương nữa.
Nhưng nghĩ lại nếu bây giờ giữ lại, thứ sẽ đeo bám cậu suốt quãng đời còn lại chắc chắn sẽ là những ký ức chẳng mấy tốt đẹp kia về Tư Thiên Thành.
Cậu không muốn điều đó tiếp tục quẩn quanh lấy cuộc sống của cậu nữa, càng không muốn nó xuất hiện thêm một lần nào nữa.
Đến trung tâm thương mại, Dương Kỳ tìm mua mấy thứ đồ linh tinh còn thiếu trong nhà.
Dù sao thì cũng là do Dương Minh cho người chuẩn bị, anh lại chẳng biết nhiều về mấy thứ đồ linh ta linh tinh nên mấy thứ này Dương Kỳ tự mua lấy.
Cũng chẳng phiền đến anh cậu vừa đi vừa lựa đồ trên quầy hàng, Dương Minh đẩy xe đẩy theo sau, nhìn thân thiết mà nếu cả hai không có chút nào giống nhau thì chắc ai cũng nghĩ họ là tình nhân của nhau mất.
- Trưa nay em dự định sẽ nấu món gì?
- Em không biết nữa, dù sao từ trước đến nay em cũng ít nấu nướng, em nấu ăn cũng chẳng có giỏi lắm đâu.
- Hay là chúng ta gọi đồ ăn ngoài nhé, anh biết một chỗ này bán đồ ăn rất ngon.
- Anh thích ở nhà nấu nướng mà.
- Thôi, anh nghĩ lại rồi, hai anh em chúng ta chẳng ai giỏi bếp núc, có khi làm rồi sẽ càng phá ra thêm, thôi thì cứ gọi đồ ăn bên ngoài cho chắc.
- Vậy cũng được, anh đặt giúp em nhé.
- Ừ em lo mua đồ đi chuyện này cứ để anh.
Dương Minh cầm điện thoại đi ra ngoài đặt đồ ăn, Dương Kỳ một mình đẩy xe hàng đi mua sắm, cậu nhìn quanh các món đồ trên giá hơi vô ý mà đâm sầm vào xe đẩy hàng ở phía đối diện.
Dương Kỳ vội cuối đầu xin lỗi, không ngờ đối phương lại chính là vị trưởng phòng ngày thường vẫn như ma vương ở văn phòng cậu.
Không ngờ đến đây rồi lại còn có thể gặp được trưởng phòng, Dương Kỳ nghỉ ốm lâu quá rồi, đến độ suýt nữa thì cậu quên mất hình dáng của vị nữ hán tử trước mặt.
Cô gái kia không ngờ cũng gặp phải Dương Kỳ ở đây, giây đầu tiên lở va vào nhau cũng chẳng biết nên bày ra vẻ mặt gì.
- Dương Kỳ, cậu khỏi bệnh rồi sao?
- Trưởng phòng, không ngờ ở đây còn có thể gặp chị.
- Gặp được cậu ở chỗ này thật đúng là kỳ tích, cậu đã ốm khỏi chưa? Khi nào thì đi làm lại thế? Ở văn phòng mọi người cứ kêu ca vì thiếu vắng cậu đấy.
- Tôi vừa xuất viện rồi, hôm nay đi mua được một chút đồ, ngày mai là tôi đi làm lại.
- Cậu khỏi ốm là may rồi, chúc mừng cậu bình phục quay trở lại làm việc.
- Cảm ơn chị.
Dương Kỳ nói chuyện với Điềm Gia Mẫn một lúc lâu, Dương Minh cũng chưa quay lại, cậu lóng ngóng xem anh ở đâu thì thấy anh vẫn đang nói chuyện điện thoại, chắc là lại có việc bận gì rồi.
Bên kia Dương Minh vừa gọi điện thoại cho nhà hàng để đặt đồ ăn trưa xong thì vừa hay Dương Thừa Dũy gọi đến.
Anh thoải mái bấm nghe, chắc là bố anh đang hỏi thăm anh chuyện của Dương Kỳ đây nè.
- Con nghe đây bố.
- Hôm nay Dương Kỳ xuất viện sao?
- Vâng, con vừa đưa em ấy về nhà mới, hiện giờ đang ở trung tâm thương mại cùng em ấy mua một ít đồ dùng.
- Thằng bé có thích nơi ở mới không?
- Mới đầu trông Kỳ Kỳ có vẻ hơi sững sờ, không tình nguyện lắm.
Em ấy thích nơi ở mới nhưng vẫn cứ không chấp nhận được vì con lấy danh nghĩa mua nhà cho em ấy, còn nói là sẽ tiết kiệm tiền để trả lại cho con.
- Hầy, sao thằng bé cứ khách sáo đến như vậy nhỉ?
- Con cũng chịu thôi, không có cãi lại được em ấy, chắc là vì em ấy nghĩ chuyện này quá lớn lao rồi.
- Bố không tiện đến chỗ thằng bé, nhưng nghe con nói thằng bé thích là tốt rồi.
- Vâng bố, có gì đến tối con về sẽ trao đổi với bố sau nhé, con cúp máy đây.
Dương Minh quay lại thì thấy Dương Kỳ đang đứng nói chuyện cùng một người phụ nữ khác, anh hơi ngờ vực tiến đến bên cạnh cậu.
Điềm Gia Mẫn có chút bất ngờ vì sự xuất hiện này của Dương Minh, cô đang nói chuyện vô cùng vui vẻ với Dương Kỳ thì vì Dương Minh mà hơi có chút mất tự nhiên.
- Cậu đi cùng Dương tổng sao?
- À, anh ấy tiện đường nên cùng tôi đi mua sắm luôn, anh đây là trưởng phòng của em, Điềm Gia Mẫn chắc anh cũng biết.
- Thảo nào có chút quen mắt, chào cô Điềm hi vọng ngày tháng sau này của Kỳ Kỳ được cô chiếu cố.
- Dương tổng nói quá rồi, cả tôi và Dương Kỳ đều do anh chiếu cố mới phải, mà thôi không làm phiền hai người nữa tôi đi trước nhé.
Chào Dương tổng, tạm biệt Dương Kỳ ngày mai gặp lại.
- Chào cô.
Điềm Gia Mẫn cũng thức thời chào tạm biệt hai người, đẩy xe hàng rời đi nhưng trong lòng vẫn cứ tồn tại một mảnh suy nghĩ.
Hình như cô cứ có cảm giác hai người này thân thiết quá mức anh em rồi, hay là do cô nghĩ nhiều rồi không biết nữa..