Sa Rang Hê Yô! Tớ Yêu Cậu Thật Mà!

Chương 25: Nhân vật mới




Ba ngày nghỉ phép.

Ngày thứ nhất đang đi chơi bắt gặp Khôi, hai người hàn huyên. Khánh đi qua thấy thế cơn ghen bùng lên kéo tay Hân đi mặc kệ Khôi ngơ ngác ở đó. Khánh càu nhàu: "Tôi cho cậu nghỉ phép để nghỉ ngơi lấy lại sức khỏe chứ không phải để gặp trai"

Hân đáp lại:"Gặp trai tôi mới khỏe được" Vụ ấy làm Khánh tức, hắn giận mất 5 phút lận.

Ngày thứ hai Khánh đến cổng chung cư chờ Hân xuống rồi đòi đưa cô đi biển. Ngày hôm ấy bờ biển không đông lắm. Khánh xung phong làm lâu đài cát, còn một cái đài nữa là xong nhưng lại thiếu nước, Hân dơ tay đi lấy nước, lấy đầy một thùng. Đến gần chỗ lâu đài cô nàng vấp chân vào cái xeng đổ ụp cả xô nước lên lâu đài, vỡ tan tành.

Anh chàng kia nhìn thành quả tan biến, mặt xị như bánh đa úng nước. Hân thấy có lỗi, xin lỗi liên tục trong 5 phút.

Đi ăn hải sản cả một bàn đầy, hắn ngồi bóc cua, bóc tôm cho cô ăn. Ăn đến con tôm cuối cùng cô mới nhận ra hắn chưa được ăn miếng nào. Đành ngậm ngùi bón cho hắn ăn.

Ngày thứ ba Hân ở nhà ngủ. Mà cô nàng này đã muốn ngủ thì có gọi thế nào cũng không chịu dậy.

Khánh gọi muốn cháy máy. Nhấn muốn cháy chuông. Vẫn không có hồi đáp đành lái xe về.

Đi làm trở lại ai cũng hỏi hỏi thăm cô.

Phòng thiết kế có thêm nhân viên mới. Tên là Hoàng Ngọc Vy. Xinh gái lắm. Bạn hiện cũng đang làm chân sai vặt. Bằng tuổi với Hân.

-Đây là Hân trong lời đồn sao? Hân hạnh làm quen- Ngọc Vy đưa tay. Hân cũng phối hợp bắt tay.

-Bảo Hân. Hân hạnh làm quen!- Hân cũng tiếp lời giới thiệu.

-Hân ơi, sếp nói mang cafe lên- Thu dập điện thoại rồi nói to.

Hân lại lật đật đi pha cafe. Pha xong đang định đem lên thì Vy ra nói mang lên hộ. Hân gật đầu cũng nhắc nhở đừng đi thang máy số 3.

Vy gõ cửa. Khánh nói vào.

-Ơ. Hân đâu? Cô là ai?- Khánh hạ tài liệu xuống nghi vấn nhìn Vy.

-Hân có việc bận á. Nên mình đem lên cho cậu- Vy thân thiện nói rồi đặt khay cafe xuống bàn.

-Tôn trọng sếp. Tôi không ngang hàng với cô. Cô là nhân viên mới?- Khánh tiếp tục xem tài liệu.

-Mình là Ngọc Vy bạn Thảo Nhi. Chúng ta gặp mấy lần rồi đấy- Vy nhắc lại.

-Không có ấn tượng. Xong rồi thì về phòng làm việc đi- Khánh hơi bực vì vụ Hân không đem cafe lên. Thẳng tay đuổi người.

Ngọc Vy không nói chỉ lặng lẽ đi ra. Có lẽ hắn không biết cô yêu hắn như thế nào, quan tâm hắn như thế nào. Vì hắn cô không theo công ty gia đình mà vào đây làm. Vì hắn mà cô luôn luôn cố gắng từ một con bé quậy phá cái gì cũng không biết trở thành một người con gái dịu dàng am hiểu nhiều thứ.

Cô không trách hắn cũng không trách người kia chỉ trách cô tới muộn, trách cô sao không xuất hiện trước.

Nhớ ngày ấy. Ngày đầu cô gặp hắn, là ngày cô đi nước ngoài về. Hắn đi cùng Thảo Nhi đến chỗ hẹn. Nhưng hắn chẳng mảy may quan tâm cô chỉ cặm cụi vào chiếc điện thoại. Sự thờ ơ đó làm cô thấy hứng thú, cô moi thông tin của hắn từ Thảo Nhi, cố gắng trở thành người con gái hợp gu của hắn. Nào ngờ nhận được tin hắn đã có bạn gái.

Cô suy sụp cả một tháng, vượt qua nỗi buồn cô đứng từ xa dõi theo hắn. Được mấy tháng cô bị ba đưa qua Anh du học. Mới về tháng trước biết toàn bộ tin tức từ Thảo Nhi cô nhanh chóng thu sếp đến đây làm.

Tan làm.

Trước phòng thiết kế.

-Nào, đưa túi sách đây- Khánh cầm lấy túi sách của Hân.

-Ầy, sếp cũng phải cho bọn fa chúng tôi sống nữa chứ- Thu cầm túi sách đi ra cười nói.

Khánh không nói gì kéo tay Hân đi trước. Dõi theo hai người Ngọc Vy như khóc trong lòng. Không ngờ sau một trò đùa hắn lại yêu người kia như vậy.

-Bà đến lâu chưa?- Ngọc Vy ngồi xuống bàn đối diện Thảo Nhi.

-À tôi vừa mới đến. Thế nào? Công việc ổn cả chứ?- Nhi vừa khuấy cốc trà sữa vừa hỏi.

-Ổn. Đương nhiên ổn- Ngọc Vy với menu lật lật xem xem.

-Tôi... Tôi quên không nói với bà là Hân cũng làm ở đó- Thảo Nhi vặn vịu tay tự trách mình hay quên lại để con bạn thân gặp người không muốn gặp.

-Không sao, cô ấy rất tốt vui tính nữa, vậy mà tôi cứ nghĩ cô ấy xấu xa. Haha- Thảo Vy cười, đúng chính là cô nghĩ sai cho người ta. Nhưng trong lòng cô vẫn không cam.

Làm được một tuần. Thảo Vy thấy công việc khá tốt. Hôm nay cô được sai đi lấy giấy A4. Bê một thùng. Rất nặng, cô lại chưa bao giờ phải đụng chân dụng tay.

Khánh đi qua nhìn thấy vẻ nặng nhọc tốt bụng bê giúp.

Thảo Vy lòng như nở hoa, người trong lòng chủ động giúp đỡ cô.

Hân đi trong thang máy đi ra. Đúng lúc hai người kia đi tới.

-Hân đi đâu về đấy?- Khánh nhìn thấy Hân liền hỏi

-Đi bê tài liệu từ tầng 4 xuống- Trên tay là một hộp to bằng hộp giấy A4 Khánh đang bê. Bên trong đầy ắp tài liệu.

Ngọc Vy cảm thấy thật hổ thẹn. Người ta bê được mà cô lại không bê được. Thật là thua kém.

Khánh trả lại hộp giấy A4 cho Ngọc Vy. Chạy lại bê giúp Hân hộp tài liệu.

-Đưa đây nào!- Khánh nâng hộp tài liệu từ tay Hân.

-Nhưng mà còn Ngọc Vy? Tôi bê giúp cậu nhé!- Hân hướng Ngọc Vy đề nghị.

-Không sao đâu. Cậu xem tôi bê được này. Hai người đi trước đi- Ngọc Vy cười, hai tay cô đã mỏi nhừ rồi!

Hai người kia đi khuất. Ngọc Vy đặt hộp giấy A4 xuống đất, đấm bóp tay. Cười nhạt, vì cớ gì cô phải diễn như vậy? 

Đáng ra cô nên diễn như mấy nhân vật phụ trong phim để dành sự quan tâm của nam chính chứ!? Về diễn kịch cô đương nhiên có kinh nghiệm nhưng không hiểu sao mỗi khi nhìn thấy hắn và Hân thân mật cô lại không muốn phá vỡ!

Haha, cô là một nhân vật phụ thật cao thượng!